Chương 1.2: Lan Lạc

Thích Triều không nhận thấy bản thân đã dọa tới hệ thống, hắn cắn răng, gian nan tiêu hóa kí ức của nguyên thân.

Nguyên chủ là cao phú soái bậc nhất ở Lam tinh, năng lực xuất chúng, tính cách ôn hòa hữu lễ, ở trong vòng luẩn quẩn này rất được hoan nghênh.

Nhưng dù hắn ngụy trang thành bộ dạng nhân khuông cẩu dạng đi nữa, vẫn không thay đổi được sự thật bản thân là vũng bùn hư thối tanh tưởi.

Chuyện bản thân làm một tên buồn nôn thì tạm thời không đề cập tới, nguyên thân lại không biết tiết tháo, thế mà yêu thích vượt chủng tộc đối với búp bê nhỏ trong nhà!

Ở Lam tinh, búp bê ra đời nhờ bàn tay Nhân hình sư, tựa như trong truyện cổ tích miêu tả, mỗi búp bê đều có tình cảm, có sinh mệnh, chúng như là tinh linh trời đất, tâm hồn thuần khiết như tờ giấy trắng.

Đối với thứ tốt đẹp như vậy mà sinh ra ý nghĩ ghê tởm.

Nguyên thân đúng là không bằng cầm thú!

Trước không nói việc không cùng chủng tộc, búp bê nhỏ trong nhà mặc dù xinh đẹp, nhưng vẻ bề ngoài giống như đứa nhỏ mười một mười hai tuổi!

Con mẹ nó nguyên thân đúng là tên biếи ŧɦái chết tiệt!!!

Thích Triều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lôi nguyên thân tới hung hăng đánh một trận.

CChuyện vừa phát sinh ở ghế lô, hiện giờ Thích Triều mới hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Thể chất búp bê đặc thù, hệ thần kinh không phát triển, vốn không thể hầu hạ, nhưng cái tên nguyên thân biếи ŧɦái này tâm tâm niệm niệm muốn mang búp bê nhỏ lên giường, hiển nhiên cần biện pháp giải quyết.

"Thiết bị điều tiết" trong ghế lô là biện pháp hắn nghĩ ra được.

Nguyên thân là tên ra vẻ đạo mạo thực chất là ngụy quân tử, cực kì để ý thanh danh của mình, vì muốn lên giường với búp bê, thế mà không sợ bản thân bại lộ thuộc tính biếи ŧɦái.

Thích Triều kéo kéo khóe miệng, đáy mắt càng thêm châm chọc.

Hệ thống lén xoa xoa tay thử lên tiếng: "Ngài muốn đi đâu thế?"

"Quay về biệt thự của nguyên thân, cứu búp bê nhỏ."

Thích Triều mở hệ thống tự động lái của phi hành khí, nhìn bên ngoài cửa sổ, hắn thở nhẹ một hơi, buồn bực trong lòng thật lâu không tiêu tan.

Tinh thần nguyên thân không bình thường, nhưng cũng không phải ngay từ đầu đã có suy nghĩ về phương diện kia đối với búp bê.

Lúc đầu hắn muốn có được búp bê chỉ vì thỏa mãn ham muốn bạo ngược của bản thân, sau khi đem búp bê về nhà, hở tí là đánh chửi, dùng vật nhỏ để phát tiết ham muốn ngược đãi.

Thậm chí trên người búp bê nhỏ còn có vết rách khi bị đánh.

Đã vậy, thế mà nguyên thân có mặt mũi mà sinh ra tâm tư này đối với búp bê, Thích Triều bị tức tới cười.

Sau khi nhận thấy tình cảm của mình đối với búp bê, nguyên thân càng trở nên vặn vẹo, hắn bắt đầu lo sợ búp bê chạy trốn, liền đem búp bê nhốt trong l*иg, vì thỏa mãn du͙© vọиɠ độc chiếm của bản thân, một mặt thì thu mua thiết bị, mong muốn hoàn toàn chiếm lấy búp bê.

Bất hạnh trong vạn hạnh là, tâm tư của nguyên thân làm người buồn nôn chỉ mới xuất hiện một tuần trước, phỏng chừng hắn cũng không nghĩ tới bản thân biếи ŧɦái như thế, một mực điều chỉnh tâm tình, còn chưa kịp chạm vào búp bê.

Thích Triều cẩn thận nhớ lại một phen, xác định nguyên thân chưa bại lộ tâm tư của mình, lúc này mới buông lỏng nắm tay đang nắm chặt.

May mắn, búp bê nhỏ không biết ý niệm xấu xa của nguyên thân, nếu không ghê tởm chết mất.

Thích Triều đắm chìm trong may mắn, cũng không có nhận ra, hệ thống sau khi nghe hắn trả lời, thì không hé răng nữa.

Phi hành khí dừng trước khu đỗ xe của biệt thự, Thích Triều đứng trước cửa biệt thự, nâng tay mở cửa.

Ngọn đèn nháy mắt sáng lên, Thích Triều nhắm mắt lại, giảm bớt cảm giác không thoải mái do ánh sáng mạnh tạo thành, hắn nâng mắt nhìn l*иg sắt bên trong phòng khách.

Bên trong l*иg sắt bạc cao ba thước, một bé trai mười một mười hai tuổi nhắm chặt hai mắt, vật nhỏ mặc bộ tây trang trắng, giống như mèo con bình thường cuộn tròn mình lại, từng sợi tóc ánh lên vẻ mềm mại dưới ánh đèn.

Nghe thấy tiếng động, lông mi bé trai run rẩy, đôi mắt màu lam chậm rãi mở ra, nhìn về phía cửa, vật nhỏ nghiêng nghiêng đầu, giống như đối với người ngược đãi mình vô số lần không cảm thấy sợ hãi.

Bé trai ngồi dậy, hai tay nắm trụ bạc của l*иg sắt, đối với người ở cửa, lộ ra nụ cười tựa như chú mèo mềm mại, dường như rất cao hứng khi người ông xuất hiện.

"Chủ nhân."

Âm thanh vật nhỏ vừa mềm vừa nhu, nho nhỏ, lại mang theo niềm vui sướиɠ rõ ràng.

Búp bê nhỏ thuần khiết không dính bẩn, luôn thực dễ dàng quên đi thống khổ.

Búp bê tóc vàng chính là thích chủ nhân mình như thế đấy, cứ cho người kia ngược đãi cậu, hạn chế tự do của cậu, nhưng cậu vẫn thích chủ nhân của mình.

Trong phút chốc ánh mắt Thích Triều lạnh băng.

Đêm đông gió rét lạnh giá, người đàn ông hai mươi tám tuổi đứng ở cửa, khóc thành chó.

Chính hắn không biết là, từ sau khi nhìn thấy búp bê, hệ thống nhát cáy co lại thành một cục, khởi động trình tự cấm ngôn, lo sợ để lộ nội dung bí mật