🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Bởi vì cơ quan người đến người đi, Thích Triều để Lan Lạc chờ ở bên trong phi hành khí, lo lắng vật nhỏ nhàm chán, còn cố ý mở màn hình chiếu nhỏ trong phi hành khí, cho Lan Lạc giải buồn.
Thích Triều vừa mới ngồi trở lại ghế lái, ở trong phi hành khí Lan Lạc lập tức ngửa đầu lộ ra nụ cười chữa lành với hắn, trong lòng hắn mềm nhũn, còn chưa nói gì, lực chú ý của búp bê tóc vàng lại trở về màn hình chiếu.
Thích Triều liếc mắt một cái, trên màn hình là bộ phim phổ cập khoa học lúc trước xem, trước khi rời đi hắn bật chính là phim hoạt hình siêu nhân, nhãi con nhà mình thật sự rất thích học tập.
"Lan Lạc, phim này hay không?"
"Hay!"
Ánh mắt Lan Lạc lấp lánh, giống như sẽ tỏa sáng.
Giây tiếp theo, màn hình liền tối lại.
Thích Triều tắt mất.
Lan Lạc mê mang ngẩng đầu nhìn Thích Triều.
"Thời điểm phi hành khí chạy, không nên nhìn màn hình chiếu, không tốt cho mắt." Thích Triều lời lẽ chính đáng mà nói, về phần có thể hay không thật sự ảnh hưởng đến đôi mắt búp bê, Thích Triều cũng không biết, hắn chỉ đang dụ dỗ nhãi con.
Ở phương diện nào đó mà nói, kỳ thật Thích Triều là một người có sở thích xấu.
Lan Lạc lại lộ ra nụ cười sáng lạn ngây thơ.
Thích Triều nhìn nụ cười hồn nhiên của nhãi con, trong lòng có chút áy náy.
Hệ thống trong thức hải thì đang cân nhắc nếu không thì mua cho kí chủ cái quan tài, dù sao cũng là kí chủ đầu tiên đảm nhận, chết quá thảm, mặt mũi chính mình cũng khó coi.
Rất nhanh phi hành khí đi đến nơi, hôm nay là ngày làm việc, du khách trong khu trò chơi cũng không có giảm bớt, ngược lại, so với dĩ vãng càng náo nhiệt hơn nhiều, phóng tầm mắt nhìn toàn là đầu người.
Thích Triều đậu phi hành khí, sợ lạc nhau, còn dắt tay Lan Lạc, tầm mắt hắn dừng ở trên tấm áp phích lớn trước cửa công viên giải trí.
Trên tấm áp phích là năm thú bông đáng yêu, bên cạnh viết: Hoan nghênh đoàn thú bông Minh Diệu giá lâm.
Rốt cục Thích Triều đã hiểu tại sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy.
Thì ra đoàn thú bông vải được hoan nghênh nhất ở Lam tinh ở đã thông báo tổ chức một buổi biểu diễn công khai ở khu vui chơi phía đông nam ngày hôm nay.
Lần đầu tiên ra ngoài chơi cùng búp bê nhỏ, vừa vặn bắt kịp hoạt động náo nhiệt, không đi chẳng phải thiệt sao.
Thích Triều giải thích với Lan Lạc một tiếng, liền chuẩn bị mang búp bê nhỏ đi qua xem.
Nơi sôi động thì càng có nhiều người, vóc dáng Lan Lạc thấp, suýt chút nữa bị đám người chen chút đẩy ngã, không khí loãng xen lẫn mùi mồ hôi, trong lòng cậu không khỏi nôn nóng, ánh mắt Lan Lạc u ám, đè nén sát khí trong lòng, nhìn chằm chằm Thích Triều.
Nếu không phải người này kiên trì tới đây, cậu sẽ không gặp chuyện như thế này.
Hiện tại động thủ, cha hẳn sẽ không trách mình.
Lan Lạc cúi đầu, khóe miệng mỉm cười quỷ dị.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một đôi tay xuyên qua nách cậu, Lan Lạc chỉ cảm thấy cả người bay lên, hai chân thế mà rời khỏi mặt đất, lúc cậu đang hoang mang, bản thân đã ngồi trên vai chủ nhân.
Lan Lạc cúi xuống, chỉ nhìn thấy một nùi tóc đen.
Bên tai là giọng áy náy của Thích Triều: "Xin lỗi nha nhãi con, người ở đây đông quá, con ngồi cho vững, đừng để ngã xuống."
Nói xong, Thích Triều liền tiếp tục đi về hướng đông nam.
Không khí ở chỗ cao tươi mát, có mấy phụ huynh vì chăm nom đứa nhỏ, cũng để đứa nhỏ ngồi ở trên vai bọn họ, nhưng thân Thích Triều cao một thước tám lăm, Lan Lạc ngồi trên vai hắn, cơ hồ không ai có thể cao hơn cậu.
Du͙© vọиɠ thắng thua của bọn trẻ rất kỳ quái, thấy có người so với bọn nhỏ cao hơn, nhất thời không vui, có bé trai còn không ngừng quậy phá trên vai ba nó, gào thét đòi đứng dậy.
Lan Lạc theo âm thanh vọng lại, nghiêng vẹo đầu, cậu vuốt vuốt lòng ngực mình, đôi mắt xanh thẳm hiện lên tia nghi hoặc, cậu tựa như có chút vui vẻ?
Lan Lạc biết thế nào là vui vẻ.
Khi vừa mới chào đời, cha đã từng vuốt ve tóc mình.
Lòng ngực ấm áp, như được ngâm trong nước ấm, thật dễ chịu, đó là lần đầu tiên Lan Lạc vui vẻ, cũng là lần cuối cùng.
Cảm giác lần này cũng giống như lần trước.
Lan Lạc không biết do đâu, cậu hạ thấp lông mi, che khuất phức tạp dưới đáy mắt, không hề nghĩ nhiều.
Khu công viên trò chơi ồn ào náo nhiệt, đi vào buổi biểu diễn hướng đông nam, vài thú bông hoạt họa đang vẫy tay với khán giả trên sân khấu, thỉnh thoảng còn bán manh, thu được tràn thét chói tai yêu thích của các bạn nhỏ toàn khán phòng.
* Disneyland
Biểu diễn sắp kết thúc, người chủ trì trên sân khấu đang tổ chức buổi chụp hình cho khán giả cùng thú bông, Lan Lạc đang yên tĩnh ngồi trên vai Thích Triều, đột nhiên dưới thân lay động.
Thích Triều mở miệng hỏi: "Nhãi con, con có muốn chụp hình với thú bông không?"
Khán giả dưới đài theo sau chen chúc nhau, nếu muốn từ trong biển người đông đúc lên sân khấu chụp ảnh hiển nhiên không dễ dàng.
Lan Lạc nhìn biển người xa xa trên sân khấu, vài đứa trẻ đang nháo muốn chụp ảnh cùng thú bông, cậu vốn muốn nói không muốn, lại không biết như thế nào, cười nói: "Lan Lạc muốn chụp ảnh."
"Được!" Thích Triều đáp ứng thực dứt khoát, căn bản không thấy phiền, một bên hắn thuần thục tìm kiếm khe hở hướng sân khấu đi đến, một bên che chở búp bê nhỏ, phòng ngừa cậu không cẩn thận ngã xuống.
Lan Lạc ngồi ở phía trên không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm Thích Triều, bởi vì nhiều người, khó tránh khỏi va chạm lẫn nhau, cậu nhìn thấy Thích Triều chốc lát cùng người này nói xin lỗi, chốc lát đối người kia nói không sao, không đến vài phút đầu đã đầy mồ hôi.
Cho dù như vậy, hắn cũng không quay đầu rời khỏi, ngược lại tiếp tục hướng sân khấu đông đúc mà đi.
Sha: Mới mua được cuộn len nên có hơi lười dịch v(ಥ ̯ ಥ)v