🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiệu sơn thế núi hiểm trở, yêu vật đông đảo. Bọn họ không quá quan trọng vấn đề nhà ở như nhận loại, phần lớn đều sẽ tìm kiếm một hang động tự nhiên, chỉ cần nó ấm vào mùa đông mát vào mùa hè, dọn dẹp qua một chút xong liền lập tức dọn vào. Ngay cả loại yêu hồ có cấp bậc như mẹ đẻ của Nhan Ngàn Lan cũng chỉ tuỳ tiện tìm một cái hang động nào đó để sống, phi thường dễ ở.
Nhưng dù sao, chỉ cần dựa theo kích thước hang động cũng như mùi hương đánh dấu là có thể xác định được cấp bậc của yêu quái trụ ở bên trong.
Ninh Tịnh cùng Nhan Ngàn Lan là lần đầu tiên đến đây, người ta nói " Nhập gia tuỳ tục", cho nên hai người cũng chọn một huyệt động trên cao, khô ráo lại không có người ở dọn vào. Có như vậy, thức ăn bảo quản mới không dễ bị hôi thiu. Tuy nói đây là huyệt động, nhưng chiều cao và diện tích lại không khác gì ngôi nhà của bọn họ trước đây.
Ninh Tịnh chạm vào mặt hang lạnh lẽo, tấm tắc lên tiếng: " Không ngờ sinh thời ta cũng có lúc hưởng thụ được cảm giác sống trong động yêu."
Hệ thống: "......"
Trong bốn năm qua, thói quen sinh hoạt của Ninh Tịnh cùng Nhan Ngàn Lan vẫn luôn lấy nhân loại làm chuẩn. Cho nên dù chuyển tới sống ở huyệt động, bọn họ cũng tuyệt đối không " lạp lôi thôi láp". Tất cả giường đệm, quần áo cùng với giá nến, nồi, ly, đĩa bọn họ mang theo trên đường đều có ích. Hai người bọn họ mất hai ngày mới có thể phân chia hang động thành các phòng, bố trí đồ vật sạch sẽ, tu bổ rèm cửa cùng cửa ra vào, sau đó mang chăn giặt sạch đi phơi dưới ánh mặt trời.
(1) Lạp lôi thôi láp (邋邋遢遢
)
: Là 1 câu thành ngữ của Trung Quốc để miêu tả những người sống bẩn thỉu và không gọn gàng.Lúc ngủ cũng thế, nếu như hầu hết yêu quái đều chọn ngủ trên những tảng đá lạnh băng thì hai yêu Ninh Tịnh lại lựa chọn trú trong huyệt động, vừa hay ở đây lại có sẵn hai tảng đá bóng loáng với các cạnh hơi lồi ra, chỉ cần trải nệm cùng gối đầu phía trên thì liền giống hệt như giường bọn họ ngủ trước kia. Tuy nhiên hai phiến đá này không đủ rộng để có thể chứa hai người lớn ngủ phía trên, nhưng không sao, vừa hay có thể giải quyết xong vấn đề phân chia giường ngủ khi ở nhân giới.
Có lẽ chồng nệm đủ dày, thời điểm Ninh Tịnh dùng sức ngồi lên, nệm còn hơi hơi đàn hồi bật lại, hầu như không thể tưởng tượng được phía dưới tấm đệm là phiến đá cứng nhắc.
Ninh Tịnh vui vẻ ở trên giường lăn qua lăn lại: " Mềm chết đi được, đúng là ngủ trong nhà mình tự tay bố trí vẫn là sướиɠ nhất, mệt cũng xứng đáng ha."
Khuôn mặt số liệu của hệ thống mạnh mẽ co giật, đột nhiên hồi tưởng lại
– –
hai ngày nay, mặt đất là Nhan Ngàn Lan quét, giường là Nhan Ngàn Lan kê, rèm cửa là Nhan Ngàn Lan sửa, phơi chăn cũng là do Nhan Ngàn Lan làm,..... Cái ký chủ rác rưởi này chỉ phụ trách phủi tay uống trà, cái gì cũng không làm, mệt cái sợi len à?!!
Mà cái người ôm tất cả công việc nặng nhọc, Nhan Ngàn Lan một bên làm việc nhà một bên còn thuận tiện cọ cọ điểm Giá trị Nhân phẩm tăng lên
– –
hai người này, ở trình độ nào đó đúng thật là bổ sung lẫn nhau. ( =_=)
Một màn này, vừa lúc bị Nhan Ngàn xốc rèm cửa đi vào thấy được. Ninh Tịnh ngày thường luôn vẫn bày ra bộ mặt nghiêm trang già dặn, nhưng lúc này lại như đứa trẻ ở trên giường vui vẻ lăn lộn, ánh mắt Nhan Ngàn Lan bất giác mềm đi vài phần.
Bản tính Yêu tộc khiến bọn họ thích sống cuộc sống đơn độc, Kiệu sơn vừa hay lại là nơi như thế. Nơi đây tuy rằng Yêu tộc đông đảo nhưng phần lớn nước sông không phạm nước giếng, rất ít giao lưu. Nói cách khác, sinh hoạt sau này của bọn họ, cũng chỉ có lẫn nhau, sẽ không có thêm người dư thừa nào đó lui tới quấy rầy, điều này làm Nhan Ngàn Lan cảm thấy thập phần hài lòng.
Nhận thấy có người đi vào, Ninh Tịnh vội vàng ngồi dậy.
Ngón tay mảnh khảnh của Nhan Ngàn Lan bưng theo một cái rổ đựng gì đó, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn: " Tỷ tỷ, người còn muốn thứ gì không?"
Ninh Tịnh ngồi ở trên giường lắc đầu trả lời: " Không có, ta cảm thấy thế này là đủ rồi."
" Vậy thì tốt, ta còn lo lắng tỷ tỷ sẽ không quen." Nhan Ngàn Lan cười nhạt, chỉ chỉ cái rổ trên bàn nói: " Ta đi ra ngoài tìm đồ ăn no bụng, cửa động có bày thêm trận pháp, nếu có người tư tiện xông vào ta sẽ lập tức biết ngay, tỷ tỷ không cần chờ ta trở về, ăn xong thì mau chóng nghỉ ngơi cho đỡ mệt."
Chờ thân ảnh của Nhan Ngàn Lan biến mất hoàn toàn, Ninh Tịnh mới nhảy xuống giường, đến gần cái bàn, trên bàn là cái rổ đựng đầy một loại trái cây, tầm hơn mười quả, tất cả đều đã được rửa sạch sẽ. Nàng thoáng sửng sốt, trong lòng ấm áp.
Nàng tuy rằng không cần ăn cái gì cũng có thể sống nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ tham ăn. Loại trái cây này chính là trên đường đến đây nàng có gặp qua, nàng có ăn thử một hai quả, cảm thấy chua chua ngọt ngọt, rất là thích.
Không nghĩ tới Nhan Ngàn Lan lại cẩn thận như vậy, còn đem chúng gọt rửa sạch sẽ rồi mới mang tới trước mặt nàng.
Hây, tên nhóc này sao lại khiến người ta cảm động đến vậy chứ!!
Màn đêm buông xuống, Ninh Tịnh thắp sẵn một ngọn đuốc ở cạnh cửa rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Ngủ tới nửa đêm, nhiệt độ giảm mạnh.
Ninh Tịnh cuộn tròn người, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước người nào đó đang tắm rửa.
Một lát sau, một vật nhỏ toàn thân lông xù nhẹ nhàng lật góc chăn, chui vào ổ chăn của nàng. Lông tóc đã được lau khô, mùi máu tanh đã được rửa sạch bằng nước suối trong vắt. Hắn vươn đầu lưỡi hồng nhạt, làm nũng liếʍ liếʍ ngón tay Ninh Tịnh, ngoan ngoãn hóa thành nguyên hình, đầu gối trên ngực nàng, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm Ninh Tịnh.
Cho đến ngày hôm sau, hắn cũng không hóa lại hình người mà vẫn luôn duy trì hình dạng hồ ly.
Ninh Tịnh nghĩ Nhan Ngàn Lan tính làm nũng, thà duy trì hình dạng hồ ly cũng muốn dính lấy nàng ngủ. Nếu hắn nhất quyết giữ bộ dáng trái bóng thế này ngủ ở cạnh nàng, nàng cũng mặc kệ hắn vậy.
Trời đông giá rét giống như " lão nhân chập tối", tập tễnh đi đến bước cuối cùng. Đông đi xuân tới, vạn vật sống lại, Kiệu sơn đầy ắp hoa tươi nở khắp núi đồi.
(2) Lão nhân chập tối (垂暮老人
)
: cuối tuổi già.Hai tháng này, tiến độ hoàn thành cốt truyện đã từ 65% thong thả bò lên tới 67%.
Từ khi định cư ở Kiệu sơn, Ninh Tịnh bắt đầu kiếp sống " Cơm tới há mồm". ngày trước, khi còn sống ở thị trấn của nhân loại, bởi vì cố kị ánh mắt người đời cho nên hầu hết việc nhà đều do Ninh Tịnh ra mặt giải quyết. Hiện tại không cần cố kỵ điều gì, hình thức ở chung của bọn họ, không biết từ bao giờ đã hoán đổi cho nhau.
Mỗi ngày, Nhan Ngàn Lan đều dành phần lớn thời gian dùng để tu luyện. Vấn đề ăn uống hắn có thể tự mình giải quyết, không bao giờ mang mùi máu tươi trở về, thỉnh thoảng còn mang theo một vài món ăn thôn quê về động, cho Ninh Tịnh đỡ thèm.
Ở chung lâu dài Ninh Tịnh còn phát hiện ra, so với làm người được bảo vệ, Nhan Ngàn Lan càng thích làm người đi bảo vệ hơn. Mỗi khi nàng đưa ra yêu cầu gì với hắn
– – ví dụ như, nàng nói muốn ăn loại trái cây gì đó chua chua, hay nói mình muốn xem thư tịch của nhân loại, điểm dỗ vui của Nhan Ngàn Lan đều sẽ tự động đề cao một hai điểm.
Ninh Tịnh: "...." Bị sai như con quay mà cũng có thể vui vẻ như vậy. ( =_=)
Yêu quái trên núi phần lớn đều tương đối thích sống độc lập, tính tình cũng hơi cổ quái. Nhưng bản thân Ninh Tịnh lại thích giao lưu bằng hữu, cho nên rất nhanh liền có thể kết bạn được mới mấy bằng hữu Yêu tộc – – chúng đều là yêu quái hiền lành không có tính công kích.
Sinh hoạt quá mức thoải mái, Ninh Tịnh hết ăn rồi lại ngủ, đôi lúc cảm thấy bản thân nhàn nhã như người già về hưu, liền quyết trí bừng bừng nói với hệ thống: " Điều này thật tệ, ta muốn thay đổi, ta muốn chăm chỉ lên."
Nói xong lại tiếp tục yên tâm trở mình làm một con sâu lười.
Hệ thống: "....."
Mặc dù làm một yêu quái sống trong hang sâu nhưng Ninh Tịnh cũng có việc làm, ngoài thỉnh thoảng làm một vài nhiệm vụ cốt truyện, Ninh Tịnh còn chú ý đến vấn đề tiến độ hoàn thành cốt truyện.
Lần trước hệ thống có nói qua, chờ khi Nhan Ngàn Lan kết thúc ba lần hóa hình, tiến độ hoàn thành cốt truyện về cơ bản sẽ được lấp đầy. Nhưng Ninh Tịnh nhẩm tính, lúc ấy nàng cùng lắm mới chỉ tới thế giới này được sáu năm, có vẻ hơi không
hợp lý – – đã nói là tám năm mới được rời đi cơ mà?
Ninh Tịnh đem vấn đề này hỏi hệ thống, và nhận được lời giải thích. Hóa ra, " Cơ bản sẽ được lấp đầy" theo lời hệ thống nói chỉ là sau khi Nhan Ngàn Lan hóa hình ba lần xong, tiến độ hoàn thành cốt truyện sẽ ngay lập tức tiến tới 99,99%, từ nay về sau sẽ không hề có nhiệm vụ hệ thống phái ra, tương đương với việc nhiệm vụ chính đã được hoàn thành. Nói cách khác, dựa theo dòng chảy của thế giới nguyên bản, Ninh Tịnh không cần phải tiếp tục tham dự.
Hai năm cuối cùng, nàng không cần phải ngây ngốc ở lại bên người Nhan Ngàn Lan, tìm đại chỗ nào đó mát mẻ sống là được, cắm rễ sinh trưởng chỗ nào đó cũng không thành vấn đề. Hết hai năm đó, tiến độ 0,1% của thế này sẽ tự động được điền vào.
Cái này cùng " Làm xong liền có thể chạy lấy người" của Ninh Tịnh tưởng tượng hình như có chút khác biệt, bất quá, hẳn là cũng không khác biệt nhiều lắm nhỉ?
Ninh Tịnh: " Nói thật, ta cảm thấy nhiệm vụ thứ hai hình như dễ hơn nhiệm vụ thứ nhất nha.". Lúc đầu tuy rằng nuôi trẻ con có hơi khó khăn một chút. Nhưng đến khi Nhan Ngàn Lan năm tuổi, ngay đến cả ăn cơm đều có thể tự mình lo liệu, thậm chí còn ôm đồn tất cả việc nhà. Giá trị Nhân phẩm còn một đường bay lên, cốt truyện tuy rằng xảy ra chút biến hóa so với giả thiết nhưng cũng chưa từng có dấu hiệu bị đẩy nhanh.
Hệ thống: " Để đánh giá một nhiệm vụ có khó khăn hay không thì cần dựa vào 3 tiêu chí, độ vất vả của kí chủ chiếm 20%, độ nguy hiểm chiếm 70%, 10% còn lại chính là các yếu tố bất ngờ có thể xảy ra. Nhiệm vụ lần này, nếu chỉ đơn thuần là nhiệm vụ chăn nuôi thì sẽ tương đối bớt lo. Nhưng bởi vì ở thế giới này, hoàn toàn không giống như lần trước, các ngươi không có thế lực có thể dựa vào, hoàn toàn đơn độc tự mình chiến đấu, cho nên tùy thời đều có thể bị ăn. Ngoài ra các yếu tố bất ngờ lần này cũng đã xảy ra. Cho nên, độ khó của nhiệm vụ lần này được đánh giá khá cao. Đừng vì mọi thứ diễn ra quá mức thuận lợi mà xem nhẹ nó."
Ninh Tịnh gật đầu, tỏ vẻ bản thân hiểu rõ.
Nàng lúc này, làm sao có thể nghĩ tới, nhiệm vụ vẫn luôn diễn ra hết sức thuận lợi lại đùng một phát xảy ra vấn đề ở giây phút cuối cùng [ Ngọn nến ].
Nóng lạnh đan xen, bốn mùa thay đổi. Thời gian hai năm thấm thoát qua mau.
Thời gian hóa hình lần thứ ba của Nhan Ngàn Lan cuối cùng đã đến. Cũng giống như các lần trước, hai tháng trước khi hóa hình, hắn sẽ biến trở về bộ dáng hồ ly.
Đại khái có lẽ do lần thứ ba hóa hình tiêu hao quá nhiều pháp lực, cho nên lúc này, Nhan Ngàn Lan thậm chí còn suy yếu hơn so với hai lần trước đó, thường xuyên rơi vào trạng thái ngủ say. Do đó, Ninh Tịnh nghiễm nhiên nhận lấy nhiệm vụ chăm sóc hắn.
Đem Cầu Cầu nhỏ như vậy, suy yếu như vậy ném vào trong sơn cốc Kiệu sơn – – mặc dù biết trước hắn sẽ không chết, nhưng Ninh Tịnh vẫn không thể đành lòng.
Tuy nhiên, nếu không làm như vậy, vận mệnh đã định sẵn của Nhan Ngàn Lan cũng sẽ bị thay đổi. Nếu chỉ dựa vào tu luyện trên Dương Phong, Nhan Ngàn Lan không có khả năng có được thực lực biếи ŧɦái như trong thế giới nguyên bản. Ở trong sơn cốc đó, hắn mới có thể gặp được kỳ tích " trăm năm khó gặp", chân chính lột xác thành đại yêu danh trấn bốn phương, người sau mãi mãi không thể đuổi kịp hắn.
Nếu bỏ qua một bước này, một vòng rồi lại đến một vòng, rất nhiều thứ đều sẽ bị ảnh hưởng. Sáu trăm năm sau, đại khí vận giả Yến Hoài Ngọc cũng sẽ không bởi vì một trận huyết chiến với Nhan Ngàn Lan mà thành danh, nhiệm vụ này cũng lập tức bị đóng băng.
Hệ thống: " Này, đừng nghĩ quá nhiều, ngươi tới đây là để làm nhiệm vụ hiểu chứ."
Hệ thống phân tích cái lợi cái hại cho Ninh Tịnh hiểu, thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng đã đến lúc nàng phải hành động.
Đêm đó, Nhàn Ngàn Lan ngủ rất ngon. Thân thể cực kỳ suy yếu đã ảnh hưởng tới thói quen phòng bị khi ngủ của hắn. Ninh Tịnh đem hắn ôm vào trong ngực, cưỡi gió rời khỏi Kiệu sơn, bay về phía Tây ngọn núi.
Kỳ thật, cách làm thật ra vô cùng đơn giản, chỉ cần đến bên vách núi đã miêu tả sẵn trong cốt truyện, trực tiếp đem Nhan Ngàn Lan ném xuống là được. Tuy nhiên, Ninh Tịnh cảm thấy cách đó quá mức hung tàn thô bạo, nhưng nàng lại không có cách nào tự mình tiến vào sơn cốc Kiệu sơn – – phải biết rằng, Nhan Ngàn Lan có hào quang bất tử, nhưng nàng thì không. Làm không tốt, không những không thể đem hắn tiến vào sơn cốc, mà nửa đường không chừng đã bị ăn luôn. Nhiệm vụ lập tức gameover. (=_=)
Cuối cùng, Ninh Tịnh quyết định dùng phương thức thả trôi theo dòng nước.
Bầu trời trong xanh, Ninh Tịnh đem Nhan Ngàn Lan bỏ vào giỏ mây, phía dưới phủ đệm thật dày.
Nhan Ngàn Lan không hề tỉnh lại, Ninh Tịnh đưa tay sờ sờ hai tai hắn, thấp giọng lẩm bẩm: " Xin lỗi, Cầu Cầu."
Sau đó, nàng lắp nắp lên, đem giỏ mây nhẹ nhàng thả xuống dòng nước. Dòng nước trong vắt xoáy lên, từ từ đẩy chiếc giỏ ra khỏi bờ.
Dựa theo tốc độ của con sông này, chỉ cần một ngày liền có thể đưa hắn thuận lợi tiến vào sơn cốc.
Ninh Tịnh cưỡi gió, chậm rãi bay theo chiếc giỏ. Giỏ mây hết chìm rồi lại nổi trong những đợt nước chảy siết, hữu kinh vô hiểm mà dần dần tiến vào sơn cốc Kiệu sơn. Mãi cho tận khi không thể bay theo nữa, Ninh Tịnh mới ngừng lại, táp vào bờ.
(3) Hữu kinh vô hiểm
: Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.Sương mù sáng sớm làm ướt những sợi tóc cùng tay áo nàng, nhưng Ninh Tịnh không hề quan tâm.
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên vang lên: " Đinh! Nhiệm vụ cuối cùng của cốt truyện đã hoàn thành, đang tính toán tiến độ hoàn thành cốt truyện...."
Lúc này Ninh Tịnh mới hoàn hồn, lần này tiến độ có vẻ sẽ tăng lên khá nhiều, hẳn sẽ tăng đến 99,99%.
" Tinh."
, tiến độ hoàn thành cốt truyện cuối cùng dừng lại ở cột mốc 90%.
Ninh Tịnh: "???"
Hệ thống: "....."
Tiến độ hoàn thành cốt truyện vẫn như cũ dừng lại ở con số 90%, Ninh Tịnh đợi vài phút, nó vẫn không nhúc nhích.
Nàng đột nhiên có một dự cảm không ổn, run rẩy hỏi: " Sao ngươi bảo cốt truyện sẽ tăng lên 99,99%?". Hí hửng quá sớm để làm gì?
Hệ thống trầm mặc hồi lâu mới đáp lại: " Có vẻ như tiến độ đã bị kéo dài thêm."
Đầu Ninh Tịnh "ong ong": " Có ý gì?"
Hệ thống: " Tiến độ hoàn thành cốt truyện là căn cứ vào số nhiệm vụ của hệ thống mà quyết định. Ví dụ như thế giới chỉ có 5 cái nhiệm vụ, thì cứ hoàn thành một nhiệm vụ, tiến độ liền sẽ gia tăng 20%. Nếu hệ thống có mười nhiệm vụ thì mỗi nhiệm vụ hoàn thành sẽ gia tăng 10%.
Nhiệm vụ càng nhiều, theo cách chủ quan mà nói thì tiến độ cũng sẽ càng dài."
Dừng một chút, hệ thống lại nói tiếp: " Nhiệm vụ vừa rồi, vốn nên là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi ở thế giới này. Tuy nhiên, chiếu theo tình hình trước mắt, ta e rằng tiến độ đã bị kéo dài, cho nên nhiệm vụ cốt truyện cũng theo đó mà gia tăng. Nói cách khác, hai năm tiếp theo, vẫn cần ngươi ngây ngốc ở bên cạnh Nhan Ngàn Lan một đoạn thời gian, làm xong 10% nhiệm vụ cuối cùng mới có thể rời đi."
Ninh Tịnh: "....." Nàng phảng phất nghe thấy bên tai – – tiếng chuông tử thần đang lặng lẽ reo vang * Amen*
Có việc gì có thể đáng sợ hơn đắc tội với vai ác không?
Có, đó chính là đem hắn đẩy vào hố lửa nhưng lại không thể quắp chân chạy lấy người.
Ha hả, vậy xin hỏi có còn gì đáng sợ hơn không?
Có, đó chính là chờ sau khi hắn xoát đủ thanh giá trị vũ lực cùng giá trị cừu hận, lại phải tung tăng chủ động đến trước mặt hắn chịu đánh.
Ninh Tịnh cảm thấy đời không còn gì lưu luyến.