" Nơi này thật đúng là phong thủy hữu tình nha," Vũ Văn Hân nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt đầy ngụ ý dừng lại trên người Ninh Tịnh nửa giây, nói: " A Thước, không ngại Hoàng huynh cũng ở đây chứ?"
Ninh Tịnh: "...." Nàng buồn bực nhìn xung quanh một vòng, nơi này nói trắng ra không phải chỉ là một khu đất trống sao, thế mà cũng có thể trợn mắt nói phong thủy hữu tình được.
Tạ Cửu nheo nheo mắt, Vũ Văn Hạo nhìn người không mời mà tới này, đang định đứng dậy thì đã bị Vũ Văn Thước giữ chặt bả vai, giảm bớt không khí gương cung bạt kiếm, nhàn nhạt cười, hướng Vũ Văn Hân nói: " Đương nhiên không ngại."
Cái này nói thế nào được nhỉ, không khí bây giờ quả thật có chút vi diệu, hai nhóm người Vũ Văn Hạo, Vũ Văn Thước gần như dính chặt với nhau, nhóm người Vũ Văn Hân chọn chỗ cách đó khá xa, chậm rì rì nhóm lửa nướng thịt. Hai bên phân chia ranh giới rõ ràng, đặc biệt là đám người Vũ Văn Thước bên này, quả thực chỉ hận không thể viết ngay lên mặt: " Đại gia ta cùng bên kia không thân."
Sau khi lấp đầy cái bụng xong, tất cả dập lửa, chỉnh trang quần áo rồi cùng lên ngựa. Móng ngựa giẫm lên cành cây khô, phát ra âm thanh " sột soạt". Phía trước chính là một cái giao lộ giao nhau, ba nhóm người cũng đã đến lúc phải tách ra, tiếp tục săn thú.
Đúng lúc này, trong rừng cây âm u bị tán cây chặn hầu hết ánh sáng mặt trời bỗng xuất hiện một tia sáng bạc vụt qua.
Vũ Văn Hạo ngay lập tức đứng thẳng người, kinh hô: " Hoàng huynh, là một con ngân lang."
(*) ngân lang là con sói màu bạc. Nhưng ta thấy để ngân lang hay hơn nên để nguyên. Tiếng " hoàng huynh" này không chỉ tên gọi họ nhưng ai cũng đều biết người hắn kêu chính là Vũ Văn Thước.
Trong mắt Vũ Văn Thước cũng thoáng hiện lên vài tia kinh hỉ, hét to một tiếng, thúc ngựa lao nhanh vào trong rừng.
Ninh Tịnh lấy lại tinh thần, lập tức theo sau.
Người luôn luôn háo thắng như Vũ Văn Hân thế nhưng lúc này lại chỉ cười như không cười ngừng tại chỗ, ý bảo thuộc hạ không cần đuổi theo, tựa hồ hắn không định tranh giành con ngân lang khan hiếm này với Vũ Văn Thước. Tất cả mọi người dường như đều bị hấp dẫn bởi con ngân lang đã mấy chục năm không xuất hiện kia, chỉ duy nhất có Tạ Cửu chú ý tới sự khác thường của Vũ Văn Hân, Tạ Cửu rũ mắt, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ cảnh giác.
Mười mấy con tuấn mã xuất hết công lực, ở trong rừng bao vây con ngân lang kia, rất mau liền đem nó bức đến bước đường cùng --- trước một vách đá.
Sau khi Ninh Tịnh đuổi kịp, nàng không dám đến quá gần, Tuy cách một đoạn nhưng vẫn có thể thấy được đây là một con ngân lang xinh đẹp mà dũng mãnh --- mõm dài và hẹp, cổ cao, da lông màu bạc lấp lánh.
Khác với Ninh Tịnh đang say mê đắm đuối, Tạ Cửu lại đang tập trung tìm kiếm cái gì đó trên người ngân lang. Ánh mắt quét qua một chỗ trên người ngân lang thì đột nhiên dừng lại.
Ở phía bên kia, dường như cảm thấy bản thân có mọc cánh cũng khó thoát nên ngân lang đang nôn nóng dùng hai chân cào cào mặt đất phía sau, nhe răng phát ra tiếng " gầm gừ" cảnh báo, bất an mà chuyển động tại chỗ. Đáng tiếc, mười mấy con tuấn mã uy phong lẫm liệt đã vây thành một vòng tròn, các binh lính trên lưng ngựa thì gương cung sẵn sàng, tất cả các mũi tên sáng bóng đang nhắm vào nó, phong tỏa mọi đường lui của ngân lang.
Mọi âm thanh đều ngừng lại, Vũ Văn Thước nheo mắt, giương cung, nhắm thẳng mũi tên bén nhọn vào đôi mắt ngân lang.
Bắn chết con mồi cũng đòi hỏi phải có kỹ xảo. Bắn vào mắt nó, vừa có thể tạo ra vết thương trí mạng vừa không phá hư bộ lông hoàn mỹ của nó. Hoàn toàn có thể nhìn ra, Vũ Văn Thước là đang tính toán lột da ngân lang một cách trọn vẹn nhất.
Tạ Cửu bỗng nhiên hét lớn: " Nhị hoàng tử điện hạ, nếu ngài không gϊếŧ chết con sói này thì ta khẳng định ngài sẽ chiến thắng càng thêm thuyết phục?"
Ninh Tịnh kinh ngạc quay đầu, Vũ Văn Thước cũng sửng sốt, cánh tay đang muốn bắn tên liền ngừng giữa không trung.
Thuộc hạ của Vũ Văn Thước lớn tiếng quát: " Nói bậy, đây chính là ngân lang trăm năm khó gặp! Trong truyền thuyết cổ xưa của dân ta, ngân lang chính là hóa thân của các vị thần, ai có thể săn nó trở về, thì chính là chiến binh bất khả xâm phạm. Sao ngươi dám kêu điện hạ thả nó?"
Tạ Cửu lắc đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: " Đương nhiên không phải muốn thả nó, nhưng mà, chúng ta cũng không thể gϊếŧ nó."
Vũ Văn Thước nhướn mày, nhưng lại có chút hứng thú nhìn chằm chằm Tạ Cửu nói: " Ồ? Vậy ngươi nói xem ta tại sao không nên gϊếŧ nó?"
" Điện hạ, con ngân lang này là một con sói đang mang thai" Tạ Cửu ngẩng đầu, mâu quang hiện lên một tia ánh sáng nhạt: " Ba Đồ Ni hoàng phi cũng là người đang có thai."
Đồng tử Vũ Văn Thước hơi co lại. Tất cả nhìn kỹ hơn --- mới vừa rồi trong rừng chỉ mải đuổi theo ngân lang, cộng thêm lông nó vừa dài vừa dày phất phơ trong gió, cho nên mới không quan sát hết thân mình nó. Mãi đến lúc này, bọn họ mới nhìn đến cái bụng hơi gồ lên ngân lang, quả nhiên là một con sói đang mang thai.
Ngân lang là hóa thân của các vị thần trong truyền thuyết Khởi La, trong một số truyền thuyết, thậm chí tổ tiên bọn họ còn được ghi lại là hậu duệ của ngân lang. Đem đầu con ngân lang này về, vị trí đứng đầu dĩ nhiên sẽ thuộc về Vũ Văn Thước. Nhưng chờ đến khi mổ bụng nó ra và đưa cho Hoàng đế, mọi người liền sẽ phát hiện trong bụng con ngân lang này, còn có một con sói nhỏ còn chưa có sinh ra.
Bình thường thì cũng không sao, nhưng hiện tại nếu kết hợp với việc Ba Đồ Ni hoàng phi đang mang thai, thì lại là một chuyện khác. Ở thời điểm khi vị trí Thái tử còn đang bỏ trống, rất khó bảo đảm sẽ không có người nào nhân cơ hội này bôi nhọ Vũ Văn Thước, vu oan hắn mang ác ý với hoàng đệ còn chưa sinh ra. Cho dù thắng trận đấu nhưng lại thua nhân tâm.
Ngược lại, nếu không săn gϊếŧ ngân lang, tự nguyện nhận thua tại cuộc thi săn bắn mùa xuân năm nay, lại có thể lấy đại cục làm trọng, làm cho Hoàng phi ghi nhớ trong lòng.
Tất cả đều toát hết mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Tạ Cửu cũng khác xưa.
Khó trách lúc nãy Vũ Văn Hân không dùng toàn lực đuổi theo, chỉ sợ là đã sớm nhìn ra còn ngân lang này đang mang thai!
Hóa ra con ngân lang này chính là một củ khoai nướng bỏng tay, nếu vừa rồi Vũ Văn Thước không suy nghĩ mà bắn chết nó, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy, sẽ gây ra không ít phiền toái không cần thiết.
Nhìn rõ mọi việc từ đầu đến cuối, Ninh Tịnh không khỏi lắp bắp kinh hãi, sức quan sát của Tạ Cửu cũng thật tốt quá đi. Hóa ra mới nhỏ như vậy mà tâm tư hắn đã tinh tế và tỉ mỉ như vậy, năng lực suy xét chu toàn cũng dần dần lộ diện.
Cung đã lên dây thì không hể thu hồi, Vũ Văn Thước ngắm mũi tên về phía trước và thả tay, mũi tên " Xuy ---" một tiếng cắm vào cành củi khô cách ngân lang 2 mét. Ngân lang giật mình, dè dặt lùi lại mấy bước.
Vũ Văn Thước hạ tay thu hồi cung tiễn, một tay phất lên gia hiệu thuộc hạ, trầm giọng ra lệnh: " Bắt sống nó!"
Làm chuyện tốt không thể không lưu danh. Đầu con ngân lang này, gϊếŧ thì không ổn, nhưng thả nó đi thì lại không cam lòng, biện pháp tốt nhất chính là bắt sống nó.
" Rõ!"
Tất cả binh lính xung quanh nghe lệnh, tiến lên giăng lưới, chỉ chốc lát đã tóm gọn được ngân lang.
Vũ Văn Thước quay đầu lại, liếc mắt một cái thật sau về phía Tạ Cửu: " Ngươi vừa rồi làm rất tốt. Nói cho bổn vương, ngươi tên gì?"
" Tạ Cửu"
" Tốt, Tạ Cửu." Khóe miệng Vũ Văn Thước nhẹ nhàng cong lên, hướng Ninh Tịnh nói: " A Tịnh, nếu ta nhớ không nhầm thì hắn là kẻ muội mới mang về từ trại nô ɭệ?"
Ninh Tịnh vội vàng nói: " Đúng vậy"
Vũ Văn Thước trầm ngâm trong giây lát, thật ra hắn đã sớm nghe La Hưng nhắc đến người tên Tạ Cửu này.
Đánh giá của La Hưng nói với hắn là: Thông minh tuyệt đỉnh, là một hòn ngọc thô cần được rèn giũa, nếu được coi trọng, tương lai có thể trọng dụng được, chỉ đáng tiếc xuất thân thấp kém, bị kìm hãm lại.
Vũ Văn Thước vốn không mấy để tâm tới lời nhận xét này, nhưng đến hôm nay, hắn lại giật mình và thay đổi suy nghĩ của mình.
Có lẽ, hắn có thể cấp cho hòn ngọc thô này một cơ hội. Nhưng trưởng thành thành cái dạng gì, vậy thì phải xem tạo hóa của hòn ngọc thô này thé nào, hắn sẽ không nhúng tay. Nếu ngọc thô có thể lột xác thành ngọc quý, vậy hắn cũng không ngại sử dụng. Nếu chỉ là một viên ngọc trung bình, đối với hắn cũng không có tổn thất.
Vũ Văn Thước sau khi suy xét một hồi, liền hạ quyết định nói: " Ở quân doanh dưới trướng của ta, có một doanh trại cho con em quý tộc tụ tập rèn luyện. Nơi đó đa phần đều là thiếu niên tầm tầm tuổi ngươi. Bổn vương cho phép ngươi về sau có thể ra đó luyện tập, thế nào?"
Tạ Cửu lộ ra nụ cười vô hại, khom người nói:"Tạ Cửu nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của điên hạ."
Sở dĩ Tạ Cửu ngăn cản Vũ Văn Thước không bắn con ngân lang kia không phải vì hắn từ bi, không đành lòng sát sinh động vật, lại càng không phải bởi vì hắn thật sự suy nghĩ cho Vũ Văn Thước, không muốn hắn ta bị đẩy ra đầu ngọn sóng, mà là hắn biết bản thân hắn không thể tiếp tục chờ đợi, năm nay Ninh Tinh đã mười sáu tuổi, nếu hắn vẫn cứ thong dong bước từng bước theo khuôn phép cũ, có lẽ đến một lúc nào đó hắn sẽ phải trơ mắt nhìn nàng bị kẻ khác cướp đi.
Hắn lại càng hiểu rõ, khi cơ hội ở trước mắt, làm thế nào có thể nắm bắt được tâm tư của 1 kẻ hoàng tộc một cách nhanh nhất, mượn sức hắn để nhảy ra khỏi l*иg giam của chính mình.
Ninh Tịnh: "!!!"
- --- Vũ Văn Thức chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu bâng quơ, nhưng lại khiến lòng Ninh Tịnh nổi song. Cái gọi là doanh trại cho con em quý tộc tụ tập rèn luyện kia, căn bản không phải là sân tập nơi nguyên chủ nhìn sạch bách Vũ Văn Hạo mà chính là quân doanh huấn luyện trực tiếp dưới trướng của Vũ Văn Thước!
Đây là cái khái niệm gì?
Nơi nguyên chủ nhìn sạch bách Vũ Văn Hạo kia, nói một cách đơn giản dễ hiểu thì chỉ là nơi công cộng do triều đình xây lên, không có yêu cầu nghiêm khắc gì hết, cho nên thỉnh thoảng sẽ có một ít tiểu cô nương nũng nịu chỉ đến đó điểm danh lấy phiếu chơi chơi. Học không tốt cũng sẽ không ai trách phạt nặng nề bọn họ.
Mà cái doanh trại võ trường dưới trướng Vũ Văn Thước kia lại là một phạm trù hoàn toàn khác, nói trắng ra thì đó chính là nơi nuôi dưỡng thuộc hạ thân tín của hắn.
Các thiếu niên bên trong đều xuất thân từ các gia tộc phụ tá đắc lực cho Vũ Văn Thước. Huynh trưởng hoặc phụ thân bọn họ đại đa số đều đang cống hiến sức lực dưới trướng Vũ Văn Thước. Sau khi đám thanh niên này trưởng thành, nếu không có biến cố bất thường gì xảy ra thì đều sẽ tiếp nhận vị trí của bậc trưởng bối để lại, cống hiến bên cạnh Vũ Văn Thước, tiếp nối dòng máu trung thành mà cha ông để lại.
Vế trước nhiều nhất chỉ được coi là một cái trường học quý tộc, mục đích nuôi dưỡng chính là biến các công tử quý tộc ăn chơi có thể quen thuộc với bắn cung cùng cưỡi ngựa.
Nhưng vế sau lại là doanh trướng được huấn luyện như Sparta*, người được nuôi dưỡng ra đều chính là những " binh khí" thật sự có thể sống sót trên sa trường tàn khốc. Lực sát thương của hai người được nuôi dưỡng ở hai nơi trên hoàn toàn không thể dùng 1 cấp bậc để so sánh.
(*) Sparta: Thành bang cổ Sparta của Hy Lạp nổi tiếng là một vùng đất của nghệ thuật chiến tranh, người ta còn gọi đó là "trại lính". Và nó cũng đúng là một trại lính thực thụ. Ở đây, những công việc không liên quan tới chinh chiến và chính trị thường được giao cho nô ɭệ, để các công dân có thể tập trung chuyên tâm rèn luyện.Công dân nam ở Sparta thường bắt đầu được dạy về các kĩ năng giao chiến khi chỉ mới 7 tuổi. Đến năm 20 tuổi, họ sẽ được gia nhập vào quân đội. Vũ Văn Thước nói muốn đem Tạ Cửu vào đó, điều đó chứng tỏ Tạ Cửu rất nhanh sẽ thoát khỏi thân phận nô ɭệ. Về sau chỉ cần hắn nắm chắc cơ hội, và cố gắng chiếm được lòng tin của Vũ Văn Thước thì việc cầm được chiếc chìa khóa vàng để vào được vòng tròn tâm phúc của Vũ Văn Thước chỉ còn là điều sớm muộn.
Đù má, theo nguyên tác thì tận năm mười năm tuổi Tạ Cửu mới ôm được cái đùi vàng Vũ Văn Thước a! Hiện tại hắn còn chưa đến mười một tuổi, vì cái lông gì mà Vũ Văn Thước lại chĩa cành ôliu cho hắn sớm như vậy?
(*) Ôliu là một biểu tượng thiêng liêng của người dân Hy Lạp. Theo truyền thuyết cổ xưa, nhánh ôliu biểu trưng cho sự hy vọng, chĩa nhánh ôliu về phía ai đó chính là cấp cho họ một cơ hội. Còn nữa, sau khi ôm được đùi vàng, Tạ Cửu cùng lắm cũng chỉ là cái phụ tá bên cạnh Vũ Văn Thước mà thôi. Thế vì cái quặt què gì mà hiện tại lại bị ném đến cái doanh trại huấn luyện ba trăm dũng sĩ Sparta kia vậy? !Σ( ° △°|||)︴
Có quỷ, nhất định có quỷ, hệ thống, mau ra đây, cốt truyện của ngươi sụp đổ rồi a a a a a a!