Chương 18: Đèn l*иg

Nhìn thấy A Nhiên nhà mình lần nữa lộ ra vẻ mặt rối rắm, ánh mắt A Du cong

cong, kìm lòng không đậu mà bật cười, rồi sau đó vòng qua cái bàn dài

sáp lại gần, nghẹ giọng hỏi: “Giận hả?”

Trường Cầm nhìn vào mắt

nàng, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, không nghĩ tới hôm nay hắn

lại phát hiện chổ hỏng của việc độ hồn,thật là... Vậy mà, thấy nụ

cười lấy lòng của nàng, buồn bực trong lòng nháy mắt liền tiêu tán không thấy, hắn không khỏi thở dài nói: “A Du, ngươi thật là ‘thiên mã hành

không’.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

*Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.

Có câu chuyện luân hồi tên là ‘Thiên mã hành không’ đọc thấy cũng khá

hay. Khụ! Không biết có liên quan không nhưng đọc thêm cho có thêm ít

kiến thức, chứ Mèo ta cũng mới biết:

Vũ trụ mênh mông, sinh mệnh

nhiều không sao đếm được, các chủng các loại vô cùng phức tạp. Trong một cảnh giới nọ, có một vị Thần vô cùng thần thông quảng đại. Ông chưởng

quản sự an nguy của hết thảy chúng sinh vũ trụ trong tầng thứ đó. Ông có một vật cưỡi mang hình dáng một chú ngựa, ở đây chúng ta gọi là “Thiên

Mã”.

Thiên Mã có thể bay lượn tự do trong không gian, dù là

những dãy núi cao lớn sừng sững, hay những con sông dài rộng mênh mông,

nó đều có thể bay qua được. Về sau, vị Thần phải đi làm một việc đại sự

nên phải rời bỏ tầng thứ đó. Lúc sắp ra đi, vị Thần vĩ đại vuốt đầu

Thiên Mã, chỉ tay xuống bên dưới (thật ra là chỉ về trung tâm) sau đó

liền biến mất.

Từ khi chủ nhân đi mất, Thiên Mã luôn mong ngóng chủ

nhân trở về. Nhưng thời gian đằng đẵng, vô lượng thời gian đã trôi qua,

Thiên Mã đã rất nhiều lần chứng kiến quá trình thành-trụ-hoại-diệt của

các tầng thứ vũ trụ bên dưới, nhưng chủ nhân vẫn chưa trở về.

Thiên

Mã quyết định tự mình đi tìm kiếm chủ nhân, thiên thể vũ trụ to lớn vô

cùng vô tận, không gian nhiều đến mức không sao kể xiết được, hơn nữa

quá trình tìm kiếm dài đằng đẵng, tìm kiếm trong mê mờ, phải mạo hiểm cả sinh mệnh. Trong vũ trụ có rất nhiều sinh mệnh khác nhau, Thiên Mã rất

có thể sẽ bị chúng làm hại.

Trong một tầng thứ nọ, Thiên Mã gặp

được một vị Thần, vị Thần này thuần tịnh như một đứa trẻ 2 tuổi, thân

thể trong suốt như ngọc. Lúc gặp nhau, vị Thần đang lo buồn, ưu tư, đôi

mắt nhìn khắp xung quanh không mục đích. Vị Ngọc Thần nhìn thấy Thiên Mã rất vui mừng, liền bay đến nói với Thiên Mã: “Ngươi đến rất đúng lúc,

ta đang muốn tìm Đại Pháp có thể giúp chúng sinh thoát khỏi họa hủy

diệt, ta nghe nói đắc được Đại Pháp này thì chúng sinh sẽ không bao giờ

rơi vào tình cảnh bại hoại nữa. Ngươi có thể dẫn ta đi tìm chăng?”

Thiên Mã nghe xong vui mừng nói: “Được chứ!”

Thế là Thiên Mã cùng với Ngọc Thần bắt đầu cuộc hành trình xuyên qua các

tầng thứ vũ trụ dài đằng đẵng! Họ đã cùng nhau đối mặt với đủ loại tình

huống hiểm nguy, có những vị Thẩn bất hảo muốn làm hại Ngọc Thần, Thiên

Mã che chở cho anh, có những vị Thần xấu xa muốn làm hại Thiên Mã, Ngọc

Thần cũng ra sức bảo vệ Thiên Mã. Mặc dù vậy, họ cũng đã phải chịu những thương tổn rất lớn. Khi họ gần như đã mất hết hy vọng, lúc Thiên Mã

cõng Ngọc Thần đến dưới chân một ngọn núi lớn nhìn không thấy bờ, họ

chợt nghe thấy một loại âm nhạc vô cùng mỹ diệu, quả là:

Mỹ diệu thiên âm tự thiên lai

Vô lượng từ bi lượng tâm hoài

Thiên địa thương sinh văn thử âm

Vô hạn phúc đức đại tự tại.

Dịch nghĩa:

Thiên âm mỹ diệu đến từ trời

Từ bi vô lượng rọi tâm can

Chúng sinh trời đất nghe âm sắc

Phúc đức vô ngần tự tại thay.

Ngọc Thần nói: “Hình như trên núi cao đang mở hội Đại Pháp, chúng ta cùng đi xem xem!” Thế là Thiên Mã cõng Ngọc Thần bay lên trên núi cao, chỉ

thấy:

Tường vân liễu nhiễu tại thiên biên

Chủ phật giảng pháp địa dũng liên

Chúng Thần tĩnh tâm lai thính pháp

Thương khung tận khán Pháp Luân toàn

Dịch nghĩa:

Mây lành quấn quýt giữa thiên không

Phật Chủ giảng Pháp đất nở sen

Chúng Thần tĩnh tâm đến nghe Pháp

Trời xanh hiển rõ Pháp Luân xoay

Thiên Mã vừa nhìn đã nhận ra chủ nhân! Hai chân trước quỳ xuống khóc mãi

không thôi (viết đến đây tôi cũng không ngăn được dòng nước mắt – Mèo:

Ta là ta chỉ copy thôi nên ta khóc không nổi -.-), Ngọc Thần cũng quỳ

hai chân xuống bái lạy Phật Chủ. Đây chính là:

Vạn thiên tầm hoa kim đắc kiến

Bất cấm nhãn lệ dũng như tuyền

Dữ sư thiêm ước tề hạ tẩu

Vi đáo nhân gian liễu hồng nguyện

Dịch nghĩa:

Bấy lâu tìm kiếm nay được gặp

Làm sao ngăn được lệ tuôn trào

Thệ ước với Thầy cùng đi xuống

Hoàn thành nguyện lớn đến nhân gian

Phật Chủ từ bi nhìn thấy họ, liền nói với Thiên Mã: “Ngươi hãy chăm sóc Ngọc Thần thật tốt, bất kể ở đâu, bởi vì duyên phận giữa hai ngươi là Pháp

duyên! Những chuyện trong quá khứ ta đã biết cả, sau khi đi xuống nhân

gian, các ngươi hãy cùng một số Thần khác khai sáng các sự việc, trong

Chính Pháp các ngươi hãy phối hợp với nhau thật tốt, giống như bây giờ

ngươi cần phải cõng anh ấy vậy” (đại ý).

Thiên Mã nói: “Vâng! Thưa Chủ nhân”.

Sau đó Phật Chủ từ bi vuốt đầu Thiên Mã, cười nói: “Đi xuống đi! Đến

nhân gian chờ ta!” Sau đó lại chìa tay lấy một cụm hoa Ưu Đàm Bà La trao cho Ngọc Thần, nói: “Lúc loài hoa này khai nở chính là báo hiệu ta đã

đến thế gian con người truyền Đại Pháp, khi Thiên Mã tặng cho ngươi hoa

này cũng là lúc duyên phận một đời sau cùng ở nhân gian của các người đã bắt đầu!” (đại ý).

Sau đó lại nói với Thiên Mã: “Đến lúc đó

ngươi hãy tận tâm nhắc nhở anh ta, khi đó anh ta vẫn còn rất trẻ con,

hãy nhắc nhở anh ta nhiều một chút!”. “Thưa vâng!” Thiên Mã sảng khoái

đáp lại.

Sau đó họ cùng nhau hạ xuống. Nơi nhân gian, họ đã cùng những vị Thần khác diễn những màn diễn đặc sắc.

Tại kiếp này, đúng lúc Thiên Mã và Ngọc Thần gặp được nhau, cũng chính là

thời điểm hoa Ưu Đàm khai nở khắp nơi trên thế giới, hơn nữa Thiên Mã

thật sự đã đưa cho Ngọc Thần một cụm hoa Ưu Đàm Bà La (chẳng qua chỉ là

tấm ảnh chụp). Vì thế mà Ngọc Thần lúc đó đã viết mấy câu thơ sau:

Vịnh Bà La hoa

Thơ: Tiêu Ngọc

Băng tâm ngọc khiết ngạo thanh hàn

Tam thiên luân hồi nhập phàm gian

Mê trung thùy giải huyền trung ý

Bà La hoa khai kết thiện duyên.

Dịch nghĩa:

Băng tâm ngọc khiết đón giá lạnh

Nghìn năm luân hồi giữa thế gian

Trong mê ai giải điều huyễn hoặc

Ưu Đàm Bà La kết thiện duyên

Hai người họ đã cùng nhau dùng bút thần gắng hết sức làm những việc bản thân cần phải làm. Đây chính là:

Thiên cổ thanh thanh khẩn khẩn thôi

Diệt tẫn tà ác bút như phi

Pháp đồ tích duyên mạc đình bộ

Viên mãn thừa liên tề song phi

Dịch nghĩa:

Tiếng trống trời ầm ầm thúc giục

Diệt tận tà ác bút như bay

Đệ tử Đại Pháp không dừng bước

Ngày viên mãn cưỡi sen cùng bay.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

“...” Đây là đang khen trí tưởng tượng của nàng có phải không?

Sớm đã thành thói quen A Nhiên thỉnh thoảng nói nhăng nói cuội, A Du nhún

nhún vai, bưng cái mâm chuẩn bị đi nướng bánh Trung thu, đi hai bước,

đột nhiên xoay người lại, cẩn thận dặn dò: “Nhưng mà A Nhiên à, mặc dù

không biết làm thế nào đệ đi ra ngoài năm năm lại dưỡng thành thói xấu,

thân thể bây giờ cũng thôi, nếu khôi phục thân nam tử, ngàn vạn lần chớ

nên tùy tiện làm như vậy đối với cô nương khác, nếu bị người ta tưởng là da^ʍ tặc rồi bắt giam, tỷ cũng không có nhiều tiền để chuộc đệ đâu!”

Vừa nói xong, nàng vừa không khỏi tưởng tượng cảnh mình một tay cầm túi

tiền trống trơn, một tay nắm cổ áo dán nhãn "da^ʍ tặc" của A Nhiên, rốt

cục không nhịn được “xì” một tiếng bật cười, cuối cùng, cười đến mức

muốn che bụng.

Thái Tử Trường Cầm kịp thời nhận lấy cái mâm trong tay nàng bị nghiêng xuống, sau đó rốt cục không chịu được, vươn tay

búng một phát vào trán nàng: “Đồ ngốc.”

”Ai yêu! A Nhiên đệ lại đánh lén!!!”

”Ngươi tiểu tử thúi... Không, con nhóc thối, mau tới đây! Để cho tỷ cũng búng muội một cái!”

Kết quả?

Nếu nàng có thể búng được, mới là kì lạ?

Đêm Trung Thu trước đây, hai người ngắm trăng thưởng cúc ở trong viện, vậy mà năm nay, tựa hồ lại có chút bất đồng.

Khi mặt trời sắp lặn về tây, Thái Tử Trường Cầm nhạy bén nhận ra được bên

ngoài bắt đầu có tiếng động lớn náo loạn lên, nghe thấy có tiếng người,

hình như là về hội đèn l*иg.

”Hội đèn l*иg?” A Du bị hỏi thì ngẩn người, ngay sau đó đáp: “Đệ không nói tỷ cũng quên, sau khi đệ đi năm

thứ hai, có một phú hộ dời nhà từ kinh thành về trong trấn, nói là ngại

Trung Thu quá mức vắng lạnh, vợ con đều không thích, liền đề nghị trong trấn làm hội đèn l*иg, còn nói bất luận là thành bại, cũng nguyện đảm

nhận tất cả chi phí trong năm đó.”

”Thật ra thì hắn cũng có lòng thành.”

”Đúng vậy.” A Du gật đầu đồng ý nói: “Có được người chồng, người cha như vậy

cũng là có phúc khí.” Lời còn chưa dứt, nàng thấy sắc mặt A Nhiên mặc dù không biến hóa, nhưng trên người lại mơ hồ lộ vẻ vắng lặng, tựa như có

điều suy nghĩ, vội vàng nói tiếp: “Từ đó về sau hội đèn l*иg trong trấn

liền trở thành tập quán! A Nhiên A Nhiên, chúng ta cũng đi xem, được

không?”

Thái Tử Trường Cầm nhấc mi mắt nhìn chăm chú vào trong

mắt nữ tử không chút nào che giấu lo lắng —— rành rành như thế, trên mặt lại cố gắng treo nụ cười, phảng phất chỉ cần lộ ra một tia lo lắng sẽ

làm hắn càng thêm không vui hoặc thương tâm, không khỏi mím môi cười:“Đương nhiên là được.”

”Ừ!”

A Du vui sướиɠ gật đầu, dường

như sợ hắn sẽ đổi ý, hào hứng dắt tay hắn chạy ra ngoài, chạy được hai

bước, lại xoay người trở về, chạy vào trong phòng tìm một cái áo khoác,

cẩn thận khoác trên vai Trường Cầm: “Mặc dù bên ngoài náo nhiệt, nhưng

dù sao cũng đã là tháng tám, ban đêm luôn có chút lạnh, vẫn là mặc nhiều thêm một chút.”

Trong mắt Trường Cầm nhuộm tia vui vẻ: “A Du, ngươi chỉ lo giúp ta, lại quên mình.”

“... Ây da! Thật đúng là.” A Du vỗ ót một cái, cũng nở nụ cười.

Đợi hai người dọn dẹp xong ra cửa, hoàng hôn đã chìm về phía tây, nhiều nơi trên đường thắp nến, càng đi trong trấn, người càng đông đúc.

Quán nhỏ bên đường đã sớm bày bán, cơ hồ tất cả cửa hàng đều bao vây đầy người, rất là náo nhiệt.

”A Du muốn đi nơi nào?”

”A... Tùy tiện đi.” A Du suy tư chốc lát, cuối cùng nói như vậy.

”Tùy tiện?” Trường Cầm nhướn mày, người khác không biết chứ làm sao hắn

chẳng biết? A Du rất thích các loại đồ ăn vặt, lúc trước còn lo lắng ăn

bữa nay lo bữa mai, về sau trong tay dần dần dư được một chút tiền,

nhưng nàng lại luôn làm dáng vẻ không thèm nên nhét vào trong tay của

hắn, sau lại dần dần dư dả, nàng mới không che giấu sở thích của mình.

”Thật ra thì...” A Du chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tỷ cũng chưa từng đi dạo thế này.”

Thái Tử Trường Cầm sửng sốt, từ sau khi hắn đi đã được năm năm, theo như

nàng kể, năm thứ hai bắt đầu có hội đèn l*иg, như vậy thì thế nào...

Rồi sau đó liền nghe thanh âm thật thấp của đối phương truyền đến ——

”Không phải là tỷ lo lắng buổi tối ra ngoài... Lúc đệ trở về lại không có ai ở nhà sao...”

“...”

Trường Cầm chỉ cảm thấy trái tim mình rung động. Từ trước đến nay hắn luôn

bình tĩnh ung dung, vậy mà ngay lúc này, ngay cả mình hắn cũng không

biết nói hay làm gì.

Ánh đèn bên cạnh chiếu xuống mặt hắn, rõ ràng nhưng lại như muốn che đậy vẻ mặt của hắn.

A Du...

”A Du! Dẫn cháu gái đi rước đèn sao!”

”Vâng, Trương thẩm! Người cũng tới bán l*иg đèn sao?”

Thấy gặp phải người quen, A Du không khách khí chút nào lôi kéo cháu gái mới vừa ra lò xinh đẹp bên cạnh, cũng phá vỡ khoảnh khắc ngắn ngủi mới vừa

rồi, nàng hoàn toàn không có ý thức đến không khí kì diệu lúc nãy.

”Tới đây nào, cái này cho ngươi!”

Thấy A Du đi tới đây, Trương thẩm hơn bốn mươi tuổi cười sang sảng, lấy

chiếc đèn hoa sen đang treo trên sạp, nhét vào trong tay nàng, rồi sau

đó cười nhìn về phía con trai ở bên cạnh: “A Hổ, mau, thắp đèn cho Tiểu

Điệp muội muội chơi!”

“...” A Du buồn bực cười.

“...” Trường Cầm đen mặt.

Dường như là thiếu niên khoẻ mạnh kháu khỉnh A Hổ lặng lẽ hí mắt liếc liếc về Thái Tử Trường Cầm, lại vội vàng cúi đầu, hoa đăng sáng ngời chiếu

xuống, gương mặt thiếu niên đỏ hồng một mảng, hắn chọn lựa ở trên sạp

nửa ngày, mới luống cuống lấy một cái đèn hình con thỏ nhỏ.

Vừa

mới cầm lên, hình như lại nhớ ra cái gì đó, vội vàng buông ra, hai tay

cẩn thận chà xát trước vạt áo, mới lần nữa đem hoa đăng đưa tới, cúi đầu lắp bắp nói: “Tiểu… Tiểu Điệp muội muội, cho… cho muội chơi.”

“...”

”Còn không mau cảm ơn A Hổ ca ca đi.” A Du không sợ thiên hạ bất loạn lên tiếng.

“...”

Nhìn thấu ý niệm muốn xem kịch vui của A Du, trong lòng Trường Cầm ngược lại nổi lên chút ý định ranh mãnh, suy nghĩ một chút trong chớp mắt, liền

thoải mái vươn tay nhận lấy hoa đăng, mỉm cười đáp: “Cảm ơn A Hổ ca ca.”

Ánh nến chiếu rọi, ánh đèn che phủ, cô gái váy hồng tuổi mặc dù không lớn,

giữa hai lông mày cũng đã hiện ra mấy vẻ ý vị thoát tục, nụ cười này,

đuôi lông mày này, sóng mắt lưu chuyển, nếu như nở rộ hơn nữa, tuyệt

không thể tả.

Trong nháy mắt thiếu niên đỏ hồng từ đỉnh đầu đến

cổ, rồi sau đó nhanh chóng lan tràn đến tay chân, cuối cùng, giống như

con cua mới ra lò ở quầy bên cạnh.

A Du trong nháy mắt dở khóc dở cười, nàng chỉ là muốn xem náo nhiệt, không nghĩ tới A Nhiên lại phối

hợp như vậy, hiện tại khen ngược, sợ là lại có một thiếu niên đánh mất

trái tim, ây da, thật đáng buồn.

Vừa nhìn, Trương thẩm cũng ngây ngẩn cả người.

Nhìn chăm chú vào hai vị này rõ ràng là hai mẹ con háo sắc, A Du thở dài,

móc bạc ra trả tiền hai cái đèn l*иg, đặt vào trong sạp, mặc dù đối

phương nói là ‘cho’, nhưng sống qua ngày không dễ, ít ngày nữa nàng phải rời đi, nợ nhân tình khó trả—— sau đó nhanh chóng kéo cánh tay nhỏ bé

bên cạnh, một đường chạy thục mạng.

Cho đến quay đầu lại cũng

không thấy được gian hàng hoa đăng kia nữa, A Du mới thở phào một cái,

nghiêng đầu trừng nói: “Đệ tốt nhất không được trêu chọc A Hổ người ta

làm cái gì. Thiếu niên ôm ấp tình cảm rất ngây thơ có hiểu hay không!”

Hôm nay khen ngược, câu này thành —— mối tình đầu tiên, chính là chết

sớm.

Thật là nghiệp chướng!

Thái Tử Trường Cầm giờ phút

này cũng là bộ mặt vô tội: “Không phải là A Du bảo ta nói cám ơn sao?”

Đang lúc thả lỏng, hình như hắn là thiên hạ nhất vô tội, người nào mà

quở trách hắn, chính là cực kì có tội.

Nhưng tội này, A Du lại là hoàn toàn không sợ.

Nàng cúi đầu híp mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đối phương không có chút

nào thẹn thùng, trong lòng nổi lên mấy phần ý thức đùa dai, vì vậy nở nụ cười: “A Nhiên à, tỷ muốn ăn vặt, đệ nói có được không?”

“...” Mặc dù trong lòng biết có gì đó không đúng, Thái Tử Trường Cầm không có cách nào có thể cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Dĩ nhiên là có thể.”

”Nhưng tỷ không muốn xài tiền của mình, đệ có tiền không?”

“...” Yên lặng đưa lên túi tiền.

A Du nhận lấy túi tiền, lắc lắc bên tai, nghe âm thanh đinh đang vang dội tiền, khóe miệng mỉm cười thật sâu: “Tỷ đột nhiên cảm thấy mệt quá đi,

muốn nghỉ ngơi một chút, A Nhiên nguyện ý đi mua giúp tỷ chứ?”

Hắn còn có thể nói gì?

”Đương nhiên nguyện ý.”

”Rất tốt!” Đạt thành mục đích, A Du hài lòng gật đầu một cái, sau đó mở túi

tiền ra, từ bên trong móc ra một đồng tiền, trịnh trọng đem bỏ vào lòng

bàn tay Trường Cầm: “Đi đi! Nếu mỗi loại ít hơn tám kiểu, mỗi kiểu ít

hơn hai lượng, tỷ sẽ không ăn!”

Đầu ngón tay Thái Tử Trường Cầm bốc lên đồng tiền kia, nở nụ cười khổ: “A Du nhớ lộn giá rồi sao?”

”Mới nhớ không lầm đâu.” A Du nghiêng đầu cười nói: “Tiểu Điệp muội muội à,

chỉ cần muội cười từ đầu đường đến cuối phố, sợ là một chút tiền cũng

không dùng đến, như thế...” Nàng vươn tay đoạt lại đồng tiền, bỏ lại

vào túi tiền: “Một đồng này cũng có thể tiết kiệm được.”

“...”