Chương 8

Ninh Sanh mệt đến mức không thể mở mắt, tạm thời không để ý đến Từ Lĩnh, cậu ấy nằm úp trên bàn ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh dậy, cậu thấy trước mắt một biển trắng.

Một dãy máy bay chiến đấu và xe tăng nhỏ gấp giấy đã bao quanh cậu.

Ninh Sanh: "..."

"Em đang làm gì vậy?" Cậu nghe thấy giọng của cô giáo Trương hỏi Từ Lĩnh.

"Bảo vệ Ninh Ninh." Tiểu Ma Vương nói, "Cậu ấy đang ngủ."

"Ninh Sanh, tỉnh lại." cô giáo Trương vỗ vai cậu, "Thời tiết quá lạnh, có thể bị cảm lạnh."

Ninh Sanh ngồi thẳng người…

Lời đầu tiên: "Gấp cũng bình thường, tệ hơn tớ."

Lời thứ hai: "Cậu... gấp bằng cách nào vậy???"

Sách "Toán cao cấp" đã bị xé mất một nửa, tri thức cũng giảm đi một nửa.

Ninh Sanh thầm niệm "từng bước từng bước".

"Cậu có chắc là đang bảo vệ tớ không?" cậu hỏi, "Nòng súng xe tăng của cậu dường như đang nhắm vào tớ đấy."

Từ Lĩnh cảm thấy có lý, lật mặt đồ chơi giấy lại.

Ninh Sanh biết cách gấp thuyền giấy, cậu xé một trang sách, gấp một chiếc thuyền nhỏ và đặt nó vào tay Từ Lĩnh.

"Trông đẹp hơn của cậu." Ninh Sanh nói.

"Cho tớ ư?" Tiểu Ma Vương rất phấn khích.

Ninh Sanh: "Chỉ để chứng minh tớ gấp đẹp hơn cậu thôi."

Tuy nhiên, Từ Lĩnh quét sạch tất cả các đồ chơi giấy trên bàn, đặt chiếc thuyền nhỏ giữa bàn.

"Từ Lĩnh." Lục Bằng thấy sự rối loạn ở bên này, "Cái thứ trên bàn của cậu có phải là bánh bao không?"

Ninh Sanh: "..."

Bánh bao, làm sao lại giống bánh bao!

"Không có tầm nhìn." Từ Lĩnh lớn tiếng trách mắng, "Đây là thỏi vàng."

Ninh Sanh: "..."

Yêu như thế nào thì giống thế thôi.

Món ăn nhẹ được phát ở trường mẫu giáo hôm nay là quả nam việt quất sấy khô.

Ninh Sanh không thích ăn đồ bên ngoài, thường thì cậu ấy không thèm.

Nhưng hôm nay, cậu giơ tay lên trước mặt cô giáo, nói "Cảm ơn cô giáo" giống như các bạn nhỏ khác.

Cô giáo Trương hiếm khi thấy cậu ấy trở nên hoạt bát như vậy, cô sờ sờ đầu cậu, cho cậu thêm một gói.

Ninh Sanh suy nghĩ một chút, xé bỏ bao bì trái cây sấy khô ra một lỗ nhỏ, sau đó vẫy vẫy tay, Từ Lĩnh đang chơi đùa với con ngựa gỗ, nhanh chóng tiến tới.

"Ninh Ninh, tớ có giỏi cưỡi ngựa không?" Tiểu Ma Vương hỏi.

"À, tớ không muốn ăn cái này nữa." Ninh Sanh đổ nam việt quất vào lòng bàn tay Từ Lĩnh.

"Oa!" Từ Lĩnh cầm thêm hai phần đồ ăn vặt.

Ở bên kia, Lục Bằng nhìn ghen tị tới đỏ mắt.

"Công chúa đối xử với cậu thật tốt." Lục Bằng nói.

"Tất nhiên rồi." Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh trong lòng vui vẻ.

Độ sủng ái của Tiểu Ma Vương thật sự rất dễ tăng lên.

Sau đó, cậu nghe thấy Từ Lĩnh lớn tiếng tuyên bố: "Chúng tớ đã ngủ cùng nhau đêm qua!"

Ninh Sanh: "..."

"Và chúng tớ còn đắp chung một cái chăn nữa." Từ Lĩnh nói.

"Oa, cha mẹ tớ mới đắp chung một cái chăn." Lục Bằng cùng ánh mắt hâm mộ nói.

Cùng ngủ thì cùng ngủ thôi, có gì để khoe khoang.

Ninh Sanh không thật sự hiểu được niềm vui của một số đứa trẻ.

Nhưng Từ Lĩnh thực sự rất dính bám vào cậu, hôm nay lại lợi dụng lúc cậu không để ý để viết chữ "Từ" lên mu bàn tay cậu.

Cậu đang suy nghĩ về "Kế hoạch nuôi dưỡng Ma Vương" của mình, không cẩn thận nghe Từ Lĩnh nói chuyện phiếm với người khác.

"Tớ cũng có thể làm bạn với Công chúa được không?" Lục Bằng chảy nước miếng nói.

"Không được." Từ Lĩnh rất cảnh giác.

"Tại sao vậy?" Lục Bằng không hiểu, "Công chúa chỉ có một, nhưng bạn bè có thể có rất nhiều phải không? Cậu có điểm gì khác biệt?"

"Tớ..." Từ Lĩnh không trả lời.