Chương 4
Một tháng trôi qua.
A Chiêu vốn gầy nay đã được nuôi béo lên, sắc mặt trở nên hồng hào hơn. Mặc dù làn da vẫn hơi ngăm đen nhưng so với lúc đầu Vệ Cẩn gặp A Chiêu thì đã ưa nhìn hơn nhiều, cũng không đến nỗi để người khác nhìn rồi lại cho rằng đó là một bé trai.
Vệ Cẩn tiếp thu được từ Lâm Bồng cũng không ít. Hắn tự mình giao cho quản gia mua rất nhiều vải vóc, xanh hồng tím đỏ, cũng rất nhiều chết vải khác nhau. Chỉ có nửa tháng mà trong tủ A Chiêu đã có một đống bộ quần áo.
Hôm nay A Chiêu mặc một bộ váy ngắn màu vàng nhạt có thêu hình con bướm, búi tóc lại bằng hai dải buộc cùng màu. Như Lâm Bồng nói, đây chính là trang phục cho bé gái sáu tuổi từng thịnh hành một thời ở nước Khâu. Vệ Cẩn nghe vậy thì giao cho Thải Thanh chuẩn bị trang phục như thế cho A Chiêu.
A Chiêu chớp chớp mắt.
Vệ Cẩn ngắm, cảm thán: “Cũng đẹp, như vậy mới giống con gái chứ.” Vệ Cẩn ngoắc tay, gọi: “A Chiêu lại đây, cùng vi sư tới một chỗ. Con đã nhận vi sư làm thầy lâu như vậy rồi, vi sư cũng nên bắt đầu dạy chữ cho con.”
A Chiêu nghe vậy thì sáng mắt: “Sư phụ, A Chiêu sẽ học thật tốt!”
Vệ Cẩn nói: “Con có quyết tâm như thế, vi sư rất vui. Trước hết vi sư dạy con viết tên con.” A Chiêu ngồi cạnh Vệ Cẩn, mở to mắt nhìn Vệ Cẩn cầm bút viết chữ “Chiêu” lên tờ giấy trắng.
Vệ Cẩn nói: “Đây là chữ ‘Chiêu’ trong ‘A Chiêu’.”
A Chiêu chỗ hiểu chỗ không. Vệ Cẩn lại nói: “Lại đây, học cầm bút trước đã, làm giống vi sư.” Vệ Cẩn sợ A Chiêu mới học sẽ không làm được nên làm rất chậm. Không ngờ A Chiêu giơ tay lên, nắm chặt bút, động tác khá tốt cứ như đã từng được học, khiến Vệ Cẩn rất kinh ngạc.
“… Đây là lần đầu tiên con cầm bút sao?”
A Chiêu nói: “Vâng.”
Vệ Cẩn nói: “Dựa vào chữ ‘Chiêu” của vi sư, con viết chữ ‘Chiêu’ cho vi sư xem nào.” A Chiêu gật đầu. Vừa mới ngồi thẳng dậy, A Chiêu đã nghiêng đầu nói với Vệ Cẩn: “Sư phụ, A Chiêu không với tới.”
Vệ Cẩn bình tĩnh, ôm lấy A Chiêu.
A Chiêu ngồi khoanh chân trên đùi Vệ Cẩn, mặt mũi hớn hở nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Trong mắt Vệ Cẩn đầy ý cười, “Nào, viết đi. Ngày mai ta sẽ dặn người ta làm một cái bàn cho con.” A Chiêu cầm bút, viết rất chậm. Vệ Cẩn kiên nhẫn nhìn, dần dần cảm thấy vui mừng.
A Chiêu viết tuy chậm nhưng chữ lại ra chữ, không hề xiêu vẹo không ra chữ mà còn có chút khí thế.
Vệ Cẩn xé tờ giấy, hỏi: “A Chiêu đã nhớ được chữ ‘Chiêu’ viết thế nào chưa?” thấy A Chiêu gật đầu, Vệ Cẩn nói: “Viết lại.” A Chiêu nghe lời, cầm bút lên viết.
Vệ Cẩn càng nhìn càng vui vẻ, hắn nói: “Rất tốt.” Cô bé thực sự làm rất tốt. Nhớ ngày xưa hắn học chữ, học phải nửa tháng mới được như A Chiêu hôm nay.
Vậy mà ở phái Thiên Sơn hắn đã được coi là thần đồng.
Đồ nhi A Chiêu của hắn, vô cùng thông minh.
A Chiêu nghe Vệ Cẩn khen, trong lòng như nở hoa, vui mừng nói: “Sư phụ dạy A Chiêu viết chữ nữa đi.” Vệ Cẩn lại cười nói: “Không vội, vi sư kiểm tra con đã. Mỗi chữ đều có ý nghĩa riêng, con nói xem, chữ ‘Chiêu’ có nghĩa là gì?”
A Chiêu cố gắng suy nghĩ một lúc, nói: “… Ăn?”
Vệ Cẩn sặc, nhìn vẻ mặt thành thật của A Chiêu thì lại thở dài một tiếng, bất lực nói: “Không phải.” Quả thật không nên kì vọng quá nhiều. Vệ Cẩn nói: “Chiêu, nghĩa là sáng. Lúc vi sư gặp con, trên trời đầy ánh nắng, vậy nên lấy chữ ‘Chiêu’. Rõ chưa?”
A Chiêu đảo mắt, lại hỏi: “Chữ ‘Chiêu’ còn nghĩa khác không ạ?”
Vệ Cẩn nói: “Còn có nghĩa là ‘rõ ràng’.”
A Chiêu hơi hiểu, gật đầu.
Vệ Cẩn xoa đầu A Chiêu, “Con cứ tập chữ này cho quen đi rồi vi sư sẽ dạy con chữ khác.”
Sau khi Vệ Cẩn dạy cô bé được nửa canh giờ, quản gia Dương Đức báo có Dân Hầu đến. Vệ Cẩn để A Chiêu lại tự nhớ bài, còn hắn đứng dậy theo Dương Đức tới sảnh chính.
Trong phòng chỉ còn mỗi A Chiêu.
A Chiêu chăm chỉ mà học cũng tốt, Vệ Cẩn dù đã đi nhưng cô bé không hề lười biếng, cầm cuốn trúc trên bàn viết, yên lặng tự học.
Lúc ấy giấy vẫn rất quý, người được dùng giấy hầu hết là quý tộc. Nhưng phái Thiên Sơn cũng không bạc đãi đệ tử, hơn nữa Vệ Cẩn cũng biết rằng A Chiêu là bé giái, nếu học cách dùng dao để khắc cuốn trúc thì có thể bị thương, vì thế Vệ Cẩn không hề nghĩ ngợi gì mà dạy A Chiêu dùng bút.
A Chiêu học liên tục tới tận tối.
Ánh trăng rằm mờ mờ lại ấm áp.
Thải Thanh mang cơm canh vào phòng, quỳ xuống dưới đất, nhẹ giọng nói: “A Chiêu tiểu thư, mời dùng cơm.” A Chiêu đứng dậy, hỏi: “Sư phụ cháu đâu ạ?”
Thải Thanh đáp lời: “Công tử cùng Dân Hầu ra ngoài, trước khi đi có nói tối nay sẽ về muộn, muốn tiểu thư đi ngủ trước.”
A Chiêu nói: “Cháu biết rồi.”
Vệ Cẩn từ khi nghe Lâm Bồng nói thì để A Chiêu ngủ bên cạnh hắn. Mới đầu A Chiêu không quen nhưng một thời gian thì cũng quen dần.
A Chiêu ăn cơm xong, Thải Thanh chuẩn bị nước nóng để tắm.
Từ việc lần trước, Thải Thanh cũng biết A Chiêu tiểu thư rất hiền nhưng có một việc tuyệt đối không được làm trái ý cô bé, đó chính là việc đi tắm. Vệ Cẩn đã thử khuyên bảo A Chiêu nhưng vẫn không được, chẳng thể làm gì ngoài việc gọi người làm cái thùng nhỏ cho A Chiêu tự tắm.
A Chiêu mặc quần áo rộng, leo lên giường.
A Chiêu ngủ không sâu, ấy là thói quen từ lúc làm ăn xin đến giờ vẫn chưa sửa được. Đến khi Vệ Cẩn về, khẽ khàng lên giường thì A Chiêu mở bừng hai mắt, không còn buồn ngủ tý nào.
Vệ Cẩn xoa đầu A Chiêu.
“Vi sư làm con tỉnh à?”
A Chiêu lắc đầu.
Vệ Cẩn nói: “Ngủ đi, ngày mai vi sư lại dạy con học chữ. Đợi đến khi biết được kha khá rồi, vi sư cũng có thể truyền thụ cho con những gì vi sư có.”
Vệ Cẩn nằm bên người A Chiêu, ngáp một cái rồi mệt mỏi nói: “Ngủ đi.” Chỉ một lúc sau Vệ Cẩn đã ngủ say. A Chiêu lòng không yên dịch người, áp sát mình vào tường.
Sư phụ có thói quen xấu! [Chết anh nhá =))]
Chỉ cần ngủ một cái thì sẽ chiếm hết cả cái giường, khiến cho cô bé phải ôm gối co ro ở phía tường. Ngay từ lúc bắt đầu nằm cùng giường với sư phụ, nửa đêm sư phụ duỗi tay ra, đẩy cô bé hẳn vào góc tường.
A Chiêu thở dài.
Tướng ngủ của sư phụ xấu quá!
Nhưng sống ở tòa miếu đổ nát đã lâu còn được, nay nằm trên giường cao gối êm, A Chiêu co rúc vẫn thành thói quen. A Chiêu nhìn Vệ Cẩn, suy nghĩ linh tinh rồi thϊếp đi.
Giữa đêm vắng, Vệ Cẩn cảm thấy trên người thật nặng.
Hắn ngáp một cái, mở mắt ra thì đập vào mắt chính là dáng vẻ mơ mơ màng màng của A Chiêu, khóe miệng cô bé còn có cả nước dãi. Vệ Cẩn thở dài, đồ nhi này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tướng ngủ là không tốt. Cô bé cứ đến sát người hắn bò như con rùa nhỏ. Mấy đêm liền tỉnh giấc, hắn đều thấy A Chiêu ngủ gục trong lòng mình.
Bỗng nhiên, A Chiêu nói mớ.
Vệ Cẩn ngạc nhiên, lắng nghe kĩ. Một lúc sau, A Chiêu lại mở miệng nói: “Chiêu, là sáng.” Vệ Cẩn lúc này đã nghe rõ, trong mắt hắn đầy ý cười.
Nằm mơ còn nhớ tới lời dạy của hắn, cô bé chăm chỉ như vậy khiến hắn rất vui.
Vệ Cẩn khẽ vuốt tóc A Chiêu, A Chiêu cũng cọ cọ lại trong lòng bàn tay Vệ Cẩn. Vệ Cẩn đột nhiên cảm thấy lòng êm ái bất ngờ. Hắn lấy tay áo lau nước dãi cho A Chiêu, vừa xoa đầu A Chiêu.
Như vậy cũng được.
Nếu A Chiêu thích ngủ trong lòng hắn như vậy thì cứ để cho cô bé ngủ.
Vệ Cẩn ngáp, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
A Chiêu mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, sờ cái gáy bị đau. Cô bé trợn mắt nhìn Vệ Cẩn, lòng nhủ thầm: mình đã ngủ ở góc tường rồi mà sư phụ còn đẩy được mình. Đau chết đi được, không biết bị đập đầu lần thứ mấy rồi.
Dù sao thì A Chiêu cũng chỉ nói thầm, bàn tay nhỏ lại ôm gối, tiếp tục ngủ.
Hai thầy trò cứ hành nhau như thế cho tới khi trời sáng.
Ánh sáng sớm mai len lỏi qua cửa sổ. Vệ Cẩn và A Chiêu đến giờ đã ngủ yên, mỗi người chiếm nửa giường, ngủ trông rất nghiêm chỉnh.