Thuốc dẫn trên người Vân Mộng Sơ tên là hoa Lưu Ly, thơm ngát vô cùng, vừa ngửi thấy thậm chí còn có công hiệu khiến người ta vui vẻ thoải mái, nhưng lâu dần, sẽ khiến tinh thần dần dần không tốt. Xem ra, lần này bọn họ không chỉ muốn hại hắn, liền ngay cả Vân Mộng Sơ vô tội cũng không muốn buông tha.
Nếu hắn yên lặng xem xét, đợi qua một đoạn thời gian, làm bộ như thân thể bị suy yếu, lúc đó sẽ để mẫu thân điều tra. Có manh mối của hắn, sự tình tuyệt đối sẽ tra ra là Chương di nương và Sở Thiên Hi. Đến lúc đó, cho dù là lão Vương phi cũng không giữ được bọn họ, huống chi lão Vương phi không chắc sẽ bảo vệ bọn họ, hắn và mẫu thân muốn chính là danh chính ngôn thuận đuổi bọn hắn ra ngoài. Kế hoạch này vốn cực kì hoàn mỹ, nhưng hiện tại lại dính dáng đến Vân Mộng Sơ.
Khi ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Vân Mộng Sơ, trong lòng hắn cũng từng có dao động, nghĩ mình có nên tương kế tựu kế hay không. Nhưng thấy nàng nhu thuận hồn nhiên, hắn liền không thể hạ được quyết tâm kia. Hắn đã cứu đứa nhỏ này, cũng là hắn muốn dưỡng nàng thành con gái của mình, sao hắn có thể lợi dụng nàng làm loại chuyện này?
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hắn đã đeo cho Vân Mộng Sơ túi thơm kia, giúp nàng giải trừ dược tính của hoa Lưu Ly. Về phần mẹ con Chương di nương, hắn tự có biện pháp thu thập.
Cung Nghị thấy tiểu chủ tử nhà mình hồi lâu không nói gì, cũng không dám lên tiếng quấy rầy, đành lẳng lặng đứng chờ.
Hồi lâu sau, hắn nghe được thế tử phân phó, “Ngươi cầm lấy thứ này, tìm một cơ hội, để vào trong phòng của Lê quản sự.”
Cung Nghị tiếp nhận, không dám nhìn bên trong là gì, gật đầu tuân lệnh, lập tức lui xuống.
Sau khi Cung Nghị đi rồi, Sở Thiên Hựu một lần nữa đứng trước gương đồng, mắt nhìn chằm chằm gương đồng, khe khẽ cong môi lên, làm lại động tác ‘cười’, chỉ khổ cho khuôn mặt than của hắn, càng làm càng cảm thấy kỳ quái, ép buộc gần nửa canh giờ, mới miễn cưỡng có chút bộ dáng. Thấy mình luyện tập có chút hiệu quả, trong lòng hắn có chút đắc ý, định ngày mai tìm Vân Mộng Sơ, biểu diễn cho nàng xem, để nàng nhìn thấy nụ cười ‘đẹp mắt’ của hắn.
Kỳ thực ngay cả hắn cũng không biết vì sao mình lại vì một câu nói đơn giản của Vân Mộng Sơ mà vất vả luyện cười như vậy.
Chỉ đáng tiếc, khi hắn đến học đường ngày hôm sau, mới từ trong miệng nha hoàn biết được Vân Mộng Sơ hôm nay cùng Từ Thư Uyển đến Phổ Độ Tự thắp hương, sẽ không đến học đường.
Chuyện này khiến trong lòng hắn có chút buồn bực, giống như khi hắn hào hứng đem món lễ vật mà mình đã cất công chuẩn bị đi tặng cho một người, nhưng người kia lại không thấy đâu, cả một bình nhiệt huyết bỗng không có chỗ dùng…
Sắc mặt của hắn nhất thời càng lạnh như băng, khiến nha hoàn hoảng sợ đến hai chân phát run, không biết mình đã nói sai chuyện gì, chọc tới thế tử.
Sở Thiên Hựu vô tâm tư an ủi nha hoàn, hắn hôm nay có giờ học thanh nhạc, thấy Vân Mộng Sơ không tới nên liền xoay người rời đi.
Bất quá, vì buổi sáng không gặp được Vân Mộng Sơ, tâm tình cả ngày của hắn trở nên không được tốt lắm, bản đàn vốn dĩ là một khúc thật thư hoãn lại bị phối với khuôn lạnh như băng của hắn, tạo thành một tổng thể dị thường không phối hợp.
.
.
.
Buổi sáng, Vân Mộng Sơ và Từ Thư Uyển ngồi trên xe ngựa vương phủ lên đường.