Vân Mộng Sơ chống má nhìn bộ dáng Sở Thiên Hựu rời đi, có chút không biết có phải là hắn tức giận không.
Thời gian cả ngày còn lại, Vân Mộng Sơ đều không gặp được Sở Thiên Hựu, thế nên lúc tối, trong lòng nàng có chút không yên, nếu nàng chọc giận thế tử, khiến Từ Thư Uyển thêm phiền toái, thì thật hỏng bét.
Thật ra thì nàng không biết, chuyện mà nàng lo lắng, hoàn toàn là dư thừa.
Sau khi Sở Thiên Hựu học kỵ xạ xong, trở về viện của mình, đuổi hạ nhân đi, một mình ngồi trước gương đồng, khẽ cong khóe môi lên, định làm động tác ‘cười’. Nhưng nụ cười phản chiếu trong gương đồng, nhìn thế nào cũng cảm thấy cứng ngắc vô cùng, hoàn toàn kém nụ cười tự nhiên, ngọt ngào của Vân Mộng Sơ.
Điều này khiến hắn cảm thấy thật thất bại.
Hiếm khi con gái mình đưa ra một yêu cầu cho hắn, muốn thấy hắn cười, hắn lại bất lực.
Hắn thật sự có chút không cam lòng, cười hẳn là một việc rất đơn giản nha, tên Tứ sư huynh kia lúc nào cũng cười toe toét như không cần tiền.
Đến phiên hắn, mặt hắn sao lại thành cứng ngắc như vậy a…
Chỉ là cong môi lên một chút thôi, nguyên lai lại khó như vậy.
Hắn không chết tâm đứng trước gương, định tiếp tục thử lần nữa, không ngờ ngoài cửa bỗng có người kêu lên, “Thế tử.”
Hắn lập tức khôi phục thần sắc lạnh như băng ngày xưa, ngồi vào ghế cạnh bàn, nhàn nhạt nói, “Vào đi.”
Đẩy cửa vào là Cung Nghị.
Sau khi Cung Nghị vào, lập tức đóng cửa lại, đi đến cạnh Sở Thiên Hựu, nói, “Thế tử, nô tài hôm nay phát hiện Lê quản sự lén bỏ đồ vào trong lư hương mà ngài thường dùng để đọc sách buổi tối. Đây là một ít bột phấn mà nô tài tìm được trong phòng hắn. Nô tài chỉ lấy một chút, để ngừa đả thảo kinh xà.”
Sở Thiên Hựu nhìn bột phấn trước mắt, khẽ ngửi một chút, cảm thấy mùi bột phấn này giống mùi mà hắn ngửi được ở kiếp trước, thật đúng là đồng dạng thủ đoạn nha…
Kỳ thực, hắn đến nay vẫn không hiểu, Chương di nương làm thế nào có được độc dược tinh xảo như vậy.
Loại độc dược này dùng hai loại hương liệu hiếm có làm thuốc dẫn, sau đó cho thêm một lượng cực nhỏ bột phấn hoa Mạn Đà La. Mỗi ngày tiếp xúc ba thứ đó, cơ thể sẽ dần dần suy yếu không rõ nguyên do, cho dù là vị thái y giỏi nhất cũng không tìm ra được nguyên nhân, thẳng đến cuối cùng, một trận cảm mạo phong hàn nho nhỏ cũng có thể lấy đi tánh mạng.
Kiếp trước, hắn bị trúng loại dược này, thân mình bắt đầu dễ dàng mệt mỏi. Thân thể hắn vốn dĩ nhiều năm không từng sinh bệnh, thế nhưng bắt đầu thường xuyên bị bệnh, thái y cũng không tìm được nguyên nhân.
Thẳng đến trước khi chết, hắn mới biết rõ chân tướng.
Kiếp trước, hắn đối với thứ huynh và Chương di nương rất tốt, khiến bọn họ căn bản không cần thiết mạo hiểm dùng loại dược này hại hắn. Thẳng đến khi mẫu thân hắn qua đời, phụ thân đem vương vị truyền cho hắn rồi đi dạo chơi khắp thiên hạ, bọn họ mới bắt đầu không hề cố kỵ xuống tay.
Kiếp này, hắn đã sớm có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không để cho bọn hắn đạt được cơ hội.
Vì không lại bị vây trong thế bị động, hắn đã sớm tìm người phối chế ra giải dược, cho nên phương pháp tốt nhất lúc này chính là án binh bất động, yên lặng xem xét.
Nhưng không nghĩ tới, bọn họ lại thông qua Vân Mộng Sơ để xuống tay, thông qua Vân Mộng Sơ để hạ độc hắn.
Bọn họ không dám để hai thuốc dẫn ở cùng nhau, sợ bị điều tra ra, phương thuốc này tuy rằng bí ẩn, nhưng không phải không có người biết, cho nên bọn họ để một vị thuốc dẫn trên người Vân Mộng Sơ.