Vương phi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười nói: “Cũng phải, với tính tình kia của Từ Thư Uyển, thật đúng là không làm ra chuyện gì.”
Trong lúc Từ Thư Uyển đi thỉnh an, thì Vân Mộng Sơ đến học đường. Vương phi không phải người thích lập quy củ, chỉ yêu cầu bọn trẻ mỗi ngày đến học đường nghiêm cẩn học hành là đủ, không cần buổi sáng phải đến thỉnh an, thế này cũng liền khiến cho số lần Vân Mộng Sơ đến viện của Vương phi cơ hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khi Vân Mộng Sơ tới học đường, không ngoài ý muốn thấy Sở Thiên Hựu đã đến. Thấy nàng đến, hắn buông sách xuống, đi đến bàn học của nàng, nói, “Tiểu Sơ, hôm nay ta đi học kỵ xạ, muội ngoan ngoãn ở trong này luyện chữ, có gì cần thì nói với nha hoàn ở đây. Khi ta trở về, ta sẽ dạy những chữ đầu tiên trong Tam Tự Kinh cho muội.”
Vân Mộng Sơ cười ngọt ngào nhìn Sở Thiên Hựu, chớp chớp mắt, rất hồn nhiên nói, “Tam biểu ca, muội ngày hôm qua đã suy nghĩ thật lâu, biểu ca hẳn là nên cười.”
Sở Thiên Hựu khẽ sững sờ, cảm giác lòng mình như mềm xuống một ít. Tuy rằng mẫu thân cũng từng muốn hắn cười một cái, nhưng đó là cảm giác giữa thân nhân, hoàn toàn bất đồng với cảm giác khi hắn nghe Vân Mộng Sơ nói những lời này hôm nay.
Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, đã muốn dạy hắn cười.
Đang lúc hắn khó có dịp lúng túng, Vân Mộng Sơ nhón chân lên, vươn hai ngón tay nhỏ bé đặt lên khóe miệng của hắn, kéo khóe miệng của hắn hướng lên trên một chút, vừa kéo vừa cười nói, “Tam biểu ca, là như thế này, chỉ cần môi cong lên, là có thể cười.”
Chỉ cần, môi cong lên, là có thể cười?
Sở Thiên Hựu đã không nhớ rõ, hóa ra cười chỉ cần động tác đơn giản như vậy.
Trong lòng hắn cất giấu rất nhiều thống khổ, rất nhiều hối hận, thậm chí còn chứa rất nhiều hận ý. Từng chuyện từng chuyện, đều ép hắn đến độ có chút thở không nổi. Hắn cho tới bây giờ đều không phải là một người thích kể lể, có rất nhiều chuyện, hắn thật cố chấp, đây cũng là nguyên nhân khiến tâm sự của hắn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không muốn cười, đến nỗi hiện tại, hắn đã quên cách cười.
Không nghĩ tới, vấn đề nên cười thế nào, thế nhưng có một đứa nhỏ dùng loại phương pháp này dạy cho hắn.
Hắn kéo tay Vân Mộng Sơ xuống, ôn nhu hỏi, “Tiểu Sơ, muội rất muốn nhìn ta cười sao?”
Vân Mộng Sơ dùng sức gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh, phảng phất mang theo vô tận chờ mong, “Tam biểu ca cười rộ lên nhất định rất đẹp mắt.”
Sở Thiên Hựu bật cười vỗ vỗ đầu nàng, “Tiểu Sơ, nam hài tử là không thể dùng từ đẹp mắt để hình dung.”
“Vậy dùng từ gì?” Nàng nghiêng đầu, rất có bộ dạng ‘ta là cục cưng, ta rất tò mò’.
“Dùng…” Hắn mở miệng định nói, nhưng cũng không nghĩ ra từ gì, lại nhìn đến đôi mắt tràn ngập chờ mong của nàng, đành nói, “Muội cứ dùng từ đẹp mắt là được.”
Nàng gật gật đầu, dùng thanh âm mềm yếu nộn nộn, thập phần nghiêm cẩn nói, “Vậy, tam biểu ca cười rộ lên, nhất định đẹp mắt.”
Sở Thiên Hựu trong lòng cảm động, thanh âm dị thường nhu hòa, “Ta nhìn Tiểu Sơ cười là đủ, Tiểu Sơ cười lên, đẹp hơn ta rất nhiều.”
Nàng lắc lắc đầu, cốt trướng lá gan, có chút lớn mật nói, “Nhưng muội muốn nhìn tam biểu ca cười.”
Sở Thiên Hựu rũ mắt xuống, vỗ vỗ đầu nàng, nói, “Ngoan ngoãn ở trong này luyện chữ, ta đi học kỵ xạ.” Nói xong, xoay người rời đi.