Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 88

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Mộng Sơ âm thầm bĩu môi, thế tử không chừng chính là nhân sĩ xuyên không, vạn nhất vị đồng hương này đã học qua thư pháp từ trước, viết đẹp hơn nàng cũng là chuyện bình thường.

Bất quá, sự thật chứng minh, vị Lăng Hiên tiên sinh này a, dị thường phúc hắc. Tuy miệng hắn nói nàng viết không tệ, nhưng trên thực tế lại cầm lấy bút lông, trên giấy đoan đoan chính chính gạch ngang một đường.

“Tiểu Sơ, viết chữ trước hết phải luyện sức. Chữ của con mặc dù có hình của chữ, nhưng đường nét run rẩy, không xiên không thẳng, không thể gọi là chữ. Từ hôm nay trở về sau, con hãy nghiêm túc luyện gạch một đường thẳng ba ngàn lần, thẳng đến khi có thể viết thong thả mới thôi, biết không?”

Ba…

Ba ngàn lần.

Nàng tay ngắn chân ngắn lắm a, cư nhiên muốn nàng dùng bút lông viết ba ngàn chữ ‘nhất’?

Nàng nuốt một ngụm nước miếng, nhớ tới Sở Thiên Hựu từng nói phải ngoan ngoãn nghe lời, đành phải thành thành thật thật đáp ứng.

Kết thúc lớp học buổi sáng, Vân Mộng Sơ thật muốn khóc.

Ba ngàn chữ nhất, còn phải học hết toàn bộ những chữ trong cuốn đầu tiên của Tam Tự Kinh, nếu nàng thật sự là một tiểu hài tử bình thường, chỉ trong vòng một tuần, phỏng chừng thật sự rất khó hoàn thành việc này.

Lăng Hiên quả nhiên là kẻ nham hiểm.

Nàng nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Hựu một chút, kỳ thực nhiệm vụ của nàng còn thoải mái hơn nhiều so với của Sở Thiên Hựu, bài tập của Sở Thiên Hựu là viết một bài nghị luận về cuốn Quốc Thư Luận kia.

Phủ Sở Thân Vương là nơi tương đối có quy củ, ngày thường nếu không lễ tiệc hoặc chuyện gì đặc thù, mỗi một đứa trẻ đều phải đến học đường đi học, ngay cả nữ hài tử cũng không ngoại lệ.

Học đường a, đầy đủ hết mọi thứ, ngay cả chỗ căn tin ăn cơm cũng có, chẳng qua là đồ ăn cao cấp hơn căn tin gấp N lần.

Sau một buổi sáng, Vân Mộng Sơ học đến đầu cháng váng não trướng lên, lúc nghe Lăng Hiên nói có thể đi ăn cơm trưa, nàng nhất thời nằm bẹp xuống bàn, cảm giác cả người mệt mỏi không chịu được.

Còn Lăng Hiên sau khi nói xong, liền thi thi nhiên nhiên rời đi, hoàn toàn không để ý Vân Mộng Sơ đã tê liệt ngã xuống.

Sở Thiên Hựu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng cơ hồ không hề hình tượng nằm bệt xuống bàn, trong lòng trầm xuống, có chút mất hứng. Trong cảm nhận của hắn, một đứa con gái tốt đủ chuẩn phải là một nữ hài tử nhu thuận nghe lời, cử chỉ tao nhã, tâm tư đơn thuần. Vân Mộng Sơ tuy rằng nhu thuận nghe lời, tâm tư đơn thuần, nhưng còn xa lắm mới đạt được trình độ ‘cử chỉ tao nhã’. Lúc trước nàng còn nhỏ, hắn cũng không quản phương diện này, bất quá, nàng hiện tại đã bắt đầu đọc sách viết chữ, hẳn là nên yêu cầu nghiêm cẩn một chút.

Hắn đứng dậy đi đến cạnh nàng, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Tiểu Sơ, nữ hài tử phải ngồi ngay ngắn, không thể nằm xuống bàn như vậy.”

Vân Mộng Sơ khẽ cong cánh môi đỏ mọng, chậm rãi ngẩng đầu từ trên bàn lên, cả người có chút buồn ngủ, bộ dáng kia muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có đủ bấy nhiêu.

Nàng nhìn hắn một cái, chung quy vẫn thành thành thật thật ngồi ngay ngắn.

Sở Thiên Hựu thấy vậy, trong lòng khẽ động, vươn tay nhéo nhéo gương mặt nàng một cái, rồi đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, “Tiểu Sơ, muội hiện tại đã bắt đầu đọc sách viết chữ, phải nhớ là nữ hài tử lúc nào cũng phải chú ý ngôn hành cử chỉ của bản thân, hễ ngồi là phải ngồi ngay ngắn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »