Đồng dạng mùi hương, đồng dạng thủ đoạn.
Kiếp trước, hắn đã ngửi qua loại mùi hương này không biết bao nhiêu lần.
Vẻ mặt Sở Thiên Hựu thoắt trở nên lạnh như băng một ít, nhìn Vân Mộng Sơ ngồi cạnh mình, trong lòng phảng phất như đã hạ quyết tâm, hắn vỗ vỗ đầu nàng, cầm bút lông đặt vào tay nàng, “Tiểu Sơ, biết viết chữ không?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói đầy ý cười: “Thế tử, Tiểu Sơ, thấy sư huynh muội các con cảm tình tốt như thế, ta thật vui mừng nha.”
“Tham kiến sư phụ.” Sở Thiên Hựu thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt nói.
Lăng Hiên cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, “Được rồi, thấy tình cảm sư huynh muội các con tốt như vậy, vi sư trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, một khi đã như vậy, về sau ta giao cho con việc giải đáp nghi vấn cho Tiểu Sơ, nếu Tiểu Sơ mà học không tốt, con sẽ là người thứ nhất bị phạt.”
Vân Mộng Sơ hắc tuyến, nàng học không tốt, thế tử bị phạt… Nếu Vương phi hoặc Sở Thiên Ninh biết chuyện này, nhất định sẽ ghi hận nàng. Sư phụ a, đừng có mới xuất hiện liền chỉnh nàng như vậy chứ, nàng nào dám để thế tử bởi vì nàng mà bị phạt!
Bất quá, Sở Thiên Hựu thập phần lạnh nhạt nói: “Sư phụ, giáo không nghiêm, sư chi nọa*. Tiểu Sơ học không tốt, sư phụ hẳn là người thứ nhất bị phạt mới đúng.”
* Nguyên câu là:
Dưỡng bất giáo, phụ chi quá
Giáo bất nghiêm, sư chi nọa
Nghĩa là: Nuôi con mà đứa nhỏ không có giáo dục là lỗi của cha, dạy trò mà trò không nghiêm là do thầy lười.
Lăng Hiên gật gật đầu, “Có đạo lý, nói như vậy, vi sư hẳn là nên càng nghiêm cẩn yêu cầu các con, miễn cho có người nói ta làm sư phụ quá lơi lỏng.”
Sở Thiên Hựu lạnh mặt không đáp lời.
Lăng Hiên cười tủm tỉm quay đầu nhìn Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ nha, con cũng giống vậy luôn, thế tử nếu dạy con học, cũng coi như là nửa sư phụ của con. Thế tử về sau nếu lơ là học hành, con cũng phải đốc thúc, nếu con không có trách nhiệm khuyên bảo, vi sư cũng sẽ phạt con.”
Vân Mộng Sơ mỉm cười, “Vâng, sư phụ.” Sở Thiên Hựu chăm chỉ như thế, căn bản là không cần nàng phải đi khuyên bảo.
Lăng Hiên lúc này khẽ thu lại nụ cười, “Sư phụ làm như vậy cũng chỉ là mong sư huynh muội đồng môn các con có thể quan tâm lẫn nhau, đừng để giống…” Lăng Hiên không nói gì thêm nữa, nhưng Vân Mộng Sơ biết Lăng Hiên hẳn là chỉ đại đệ tử của hắn.
“Được rồi, thế tử, con giờ ngồi đọc quyển sách mà ta đã cho con đó, ta dạy Tiểu Sơ trước.” Lăng Hiên nói xong, đi đến cạnh Vân Mộng Sơ, hỏi: “Tiểu Sơ, con đã biết dùng bút lông, biết viết chữ chưa?”
Vân Mộng Sơ gật đầu, “Tiểu di đã dạy con vài chữ đơn giản.”
Vân Mộng Sơ cầm lấy bút lông, chấm chấm mực, có chút không thuần thục viết lên giấy mấy chữ. Nàng vốn không có dự kiến trước, lúc trước khi xuyên không đến, chưa từng cầm bút lông viết chữ bao giờ, cho nên chữ của nàng thập phần cong quẹo chướng mắt.
Lúc trước đúng là Từ Thư Uyển đã thử dạy nàng vài chữ, bất quá thấy nàng tuổi quá nhỏ, cũng không dạy nhiều. Bây giờ Vân Mộng Sơ viết cho Lăng Hiên xem là tên của nàng.
Nàng vốn cho rằng chữ của mình hẳn là đồng dạng với gà bới, không nghĩ tới Lăng Hiên cư nhiên nói một câu: “Viết không tệ, tốt hơn so những đứa nhỏ cùng tuổi nhiều, chỉ tiếc…” Lăng Hiên vừa nói vừa ngồi xuống trước mặt nàng, “Chữ như vầy, kém hơn chữ của ngũ sư huynh con lúc bằng tuổi con rất nhiều.”