Sở Thiên Hựu nghe xong, thần sắc càng thêm lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Ta biết rồi. Không tìm được hai loại dược này cũng không trách ngươi, ngươi đưa những loại dược mà ngươi tìm được cho ta là đủ.”
Cung Nghị thành thành thật thật đặt gói đồ trong tay lên bàn.
Sở Thiên Hựu mở ra xem, cũng không ngoài ý muốn Cung Nghị không tìm được hai vị dược liệu kia. Kiếp trước, hắn đã cầm phương thuốc kia đi hỏi rất nhiều người, ai cũng nói, những loại dược liệu khác có lẽ sẽ hơi khó tìm, nhưng chung quy vẫn có vài người từng gặp qua, duy chỉ có hai loại cuối cùng…
Chúng quả thật là những thế gian hiếm có, đây cũng là lý do vì sao ngay cả Thái Hậu, thậm chí Hoàng Thượng cũng vô pháp tìm được.
Hắn khẽ nắm chặt hai bàn tay, một lát sau mới nới ra, thu hồi dược liệu, đạm mạc nói: “Giúp ta quan sát hành tung của Lê quản sự một chút.”
Cung Nghị trầm giọng nói: “Vâng, thế tử.”
Sau khi Cung Nghị lui xuống, Sở Thiên Hựu nhìn những dược liệu bày trước mặt mình, môi càng mím càng chặt, một lát sau, hắn cất kĩ dược liệu, quyết định ra phủ một chuyến.
.
.
.
Vì bảo hiểm, ngày hôm sau, từ lúc tờ mờ sáng, Vân Mộng Sơ đã học đường trong phủ.
Trong phủ chỉ có bốn đứa nhỏ, ngoại trừ Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu, Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hi cũng đều có sư phụ dạy chữ riêng, chẳng qua là bài học có chút bất đồng mà thôi.
Lúc nàng đến, Sở Thiên Hựu đã lẳng lặng ngồi vào bàn, đang cầm một quyển sách trong tay, đọc hết sức nghiêm cẩn.
Nghe nói, vị thế tử này dị thường khắc khổ. Từ năm hắn ba tuổi, mỗi ngày đều thức dậy vào giờ Mẹo* để luyện công, mặt trời lên thì bắt đầu đọc sách, không có một chút buông lỏng.
* Giờ Mẹo = 4h
Khó trách hắn trở thành Đệ Nhất Thần Đồng của Đại Chu hoàng triều.
Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc bàn cạnh Sở Thiên hựu, khe khẽ nghiêng đầu, tò mò nhìn quyển sách trong tay Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Hựu hiển nhiên cũng lưu ý đến ánh mắt của nàng, ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, trong mắt mang theo một chút nhu hòa, “Tiểu Sơ cũng muốn đọc sách sao?”
Nàng dùng sức gật đầu, xuyên không thành một đứa trẻ con, ngay cả quyền lợi đọc sách cũng không có, mỗi ngày đều ăn ăn ngủ ngủ, không thì làm vài trò con nít chọc cho Từ Thư Uyển vui vẻ. Suốt tám, chín tháng qua, nàng đã sắp nhàm chán không chịu nổi.
Sở Thiên Hựu khép sách lại, đưa bìa sách đến trước mặt nàng, “Tiểu Sơ, có biết những chữ này không?”
Vân Mộng Sơ nhìn thoáng qua tên sách, mặt trên rõ ràng viết một hàng chữ phồn thể “Quốc Thư luận”.
Vân Mộng Sơ không khỏi run rẩy khóe miệng, đứa nhỏ mới có sáu tuổi mà đã đọc Quốc Thư Luận, Sở Thiên Hựu thiệt tình không là người xuyên không sao?
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm cẩn nhìn Sở Thiên Hựu, hạ quyết tâm nhất định phải tìm một cơ hội thử một chút.
Nàng lắc lắc đầu với Sở Thiên Hựu, ngọt ngào nói: “Thế tử, muội không biết, những chữ này đọc thế nào?”
Hai chữ ‘Thế tử’ vào tai khiến hắn nhíu mày, trong lòng hắn đã xem Vân Mộng Sơ là đứa con gái nhỏ của mình, con gái mình mà lại gọi mình là thế tử, nghe thế nào cũng có chút kỳ quái.
Hắn khẽ ho một tiếng, “Theo lý mà nói, muội có thể gọi ta là Tam biểu ca.”
Vân Mộng Sơ nở nụ cười, thế tử đã nể tình như vậy, nàng thập phần rành mạch kêu lên: “Tam biểu ca.”
“Thực ngoan.” Sở Thiên Hựu khẽ nhích lại gần nàng, định vỗ vỗ đầu nàng, nhưng một lát sau, động tác hắn bị cương lại. Hắn có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt trong veo trên người nàng.