Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 85

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy nụ cười tươi ngọt của nàng, Sở Thiên Hựu chợt hồi tưởng lại lời Đại hoàng tử nói.

Lúc hắn ở trong cung, có lần Đại hoàng tử đến tìm hắn, cùng hắn oán giận mấy câu, nói là đám nữ tử trong cung nếu không khô khan đến cực điểm, thì chính là có quá nhiều tâm tư, tóm lại đều là một loại cực đoan, rất ít người có bình thường. Oán giận một hồi, cuối cùng nhớ tới Vân Mộng Sơ, nói một câu, nếu tiểu sư muội có thể vào cung chơi, chẳng sợ chỉ được nhéo nhéo khuôn mặt nàng cũng cảm thấy tốt lắm.

Trong lòng Sở Thiên Hựu lúc đó có điểm không tư vị, nhưng cũng không phản bác Đại hoàng tử. Hiện tại nhìn Vân Mộng Sơ nhu thuận ngồi trước mặt mình, trong đầu nhớ lại lời Đại hoàng tử nói, không biết vì sao, bỗng nhiên đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, trong đầu toát ra một câu: Tứ sư huynh chỉ có thể từ từ nghĩ… Hắn là sờ không tới…

Vân Mộng Sơ thấy mặt mình lại bị nhéo, chỉ có thể nhìn nhưng không thể trách, người ta là thế tử của vương phủ đó a, là tuyệt đối tiểu bá vương, nàng không thể trêu vào, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Lúc này Thiền Quyên theo lệnh Từ Thư Uyển mang nước ô mai ướp lạnh ra, lần lượt đặt trước mặt hai người, sau đó ngoan ngoãn lui ra.

Sở Thiên Hựu lúc này cố ý nhìn quanh, phát hiện có vài tiểu nha hoàn trong viện đang chăm chú nhìn sang chỗ này, hắn khẽ nhíu mày, thần sắc vốn đã nhu hòa một ít lại lạnh như băng xuống. Một lát sau, hắn giãn hàng chân mày ra, nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ nhớ sáng mai phải đi học với sư phụ phải đến sớm, sư phụ không thích người đến trễ.”

Vân Mộng Sơ khẽ cắn môi, nghiêng đầu hỏi: “Vậy… Sư phụ có dữ không?”

“Dữ?” Sở Thiên Hựu trong lòng cười khổ, hắn thực hi vọng sư phụ là một người hung hãn một chút, chỉ tiếc, sư phụ là lão hồ li. Bất quá, câu nói này, hắn cũng không tiện nói với Vân Mộng Sơ, chỉ nói: “Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, sẽ không có việc gì.”

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng cười nhìn Sở Thiên Hựu.

Sở Thiên Hựu do dự một lát, lại có chút mềm lòng nói: “Sư phụ bề bộn nhiều việc, cách bảy ngày mới đến trong phủ dạy chúng ta một lần, nếu có cái gì không hiểu, muội có thể tới hỏi ta.”

.

.

.

Sau khi Sở Thiên Hựu trở viện của nghị, Cung Nghị – vốn là gã sai vặt thϊếp thân của hắn, được hắn phái ra ngoài tìm người, đã trở lại trước khi hắn về Sở Thân Vương phủ nửa tháng – đang đứng chờ hắn.

Hắn vẫy lui mọi người trong phòng, chỉ giữ lại một mình Cung Nghị, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện ta bảo ngươi làm đã đến đâu rồi?”

Cung Nghị nuốt một ngụm nước miếng, có chút sợ hãi nhìn Sở Thiên Hựu, tuy rằng Sở Thiên Hựu lúc này chỉ chừng hơn sáu tuổi, nhưng khí chất phảng phất lạnh như băng đến tận xương của hắn lại khiến Cung Nghị bản năng cảm thấy sợ hãi. Cũng bởi vì vậy, dù Sở Thiên Hựu chỉ mới hơn sáu tuổi, Cung Nghị cho tới bây giờ đều không dám xem thường.

Cung Nghị khom người thật sâu, nói: “Thế tử, nô tài đã đi hơn nửa năm, rốt cục tìm được hơn phân nửa những dược liệu trong danh sách của ngài. Hai loại dược liệu còn lại, nô tài thật sự là tìm không thấy. Một loại dược liệu tên là Khinh La Hương, nghe nói sinh trưởng trên đỉnh Thiên Sơn, trăm năm nở hoa, trăm năm kết quả, sau khi kết quả, phải được hái xuống trong vòng một ngày, nếu không dược hiệu sẽ mất hết, loại linh dược này có thể nói là thế gian hiếm có, nô tài vô năng tìm được. Một loại khác tên là Nhật Nguyệt Hoa, nô tài hỏi thăm hồi lâu, mới có một lão đại phu nói cho nô tài, vị dược kia là là loại chỉ tiên nhân trong truyền thuyết mới có thể sử dụng được, còn trong nhân gian thì tìm không thấy…”
« Chương TrướcChương Tiếp »