Đáng chết, gặp phải bà Tống thị này, quả nhiên không có chuyện tốt.
Từ Thư Uyển lần này là thật tức giận, mỗi lần Tống thị nhìn thấy Vân Mộng Sơ, không mắng nhiếc bóng gió, thì chính là đánh chửi. Đây là con gái của tỷ tỷ nàng, sao có thể bị khi dễ như thế!
Vì Vân Mộng Sơ, nàng khó có dịp kiên quyết một lần.
Nàng ôm Vân Mộng Sơ lui về phía sau, giương giọng quát: “Người tới.”
Thiền Quyên dẫn vài tiểu nha hoàn đến, Tống thị vừa thấy có người đến, cũng thu liễm một ít, ánh mắt ẩn ẩn băng lạnh nhìn Từ Thư Uyển, muốn nhìn xem Từ Thư Uyển rốt cuộc định làm cái gì, Từ Thư Uyển yếu đuối vô cùng, bà thật đúng là muốn nhìn xem nàng có thể làm ra chuyện gì.
Nhưng là, khiến bà có chút há hốc mồm chính là Từ Thư Uyển lại nói với Thiền Quyên: “Tẩu tử ta mệt mỏi, thay ta tiễn khách.”
Thiền Quyên nghe xong, trong lòng liền có chút vui sướиɠ, sườn phi nhà mình rốt cục có thể nhẫn tâm một ít, lập tức dẫn vài tiểu nha hoàn vào, thỉnh Tống thị rời đi.
Tống thị mặt trầm xuống nhìn Từ Thư Uyển, Từ Thư Uyển yếu đuối cư nhiên hạ lệnh bảo nha hoàn đưa mình đi?
Bà khẽ nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên Vân Mộng Sơ trong lòng Từ Thư Uyển, nhất định là do có tiện dã loại Vân Mộng Sơ này, Từ Thư Uyển mới có thể vì tiện nha đầu này mà đuổi chị dâu đi.
Sớm biết như vậy, không bằng lúc đó dứt khoát một chút, không cần chậm rãi đói chết nàng, trực tiếp bóp mũi cho nàng ngạt thở cho rồi.
Tống thị ác độc nghĩ, gắt gao nhìn Từ Thư Uyển vài giây, biết tự mình đã khơi dậy một Từ Thư Uyển cường ngạnh, rốt cuộc không dùng cứng đối cứng, đi theo nha hoàn rời đi. Chính là lúc đi ngang qua người Từ Thư Uyển, bà nhỏ giọng nhắc nhở Từ Thư Uyển một câu: “Đừng quên bạc.”
Vân Mộng Sơ nhất thời giận không có chỗ phát tiết, chờ nàng lớn một chút, nhất định phải cho bà mợ này đẹp mắt.
Từ Thư Uyển nghe xong lời Tống thị nói, ở mặt ngoài tuy rằng không có phản ứng gì, nhưng hai ngày sau, vẫn cho người đem bạc đến cho Tống thị. Vân Mộng Sơ trong lòng thầm cảm thán, tính mềm lòng của Từ Thư Uyển quả nhiên không phải một hai ngày là có thể thay đổi.
Từ Thư Uyển trở lại phòng, cho lui nha hoàn, nghiêm cẩn nhìn Vân Mộng Sơ, ôn nhu hỏi: “Tiểu Sơ, là ai dạy con chuyện đại quan?”
Vân Mộng Sơ nhìn Từ Thư Uyển vài giây, như thể trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hiểu hết ý của nàng, dừng một lát sau, mới nói: “Sư phụ.”
Từ Thư Uyển nghe vậy liền yên lòng, ngày mười lăm hôm đó Tiểu Sơ có cùng Lăng Hiên tiên sinh ngắm đèn, nói không chừng Lăng Hiên tiên sinh đã dạy nàng. Nghĩ đến đây, Từ Thư Uyển mỉm cười, sờ sờ đầu Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ thật thông minh, ngoan.”
Vân Mộng Sơ nháy nháy mắt, một lần nữa thành công lừa dối quá quan.
Từ sau ngày mười bảy tháng giêng, Tống thị không lại tới nữa, cuộc sống của Từ Thư Uyển lại trở về vẻ bình tĩnh của ngày xưa.
Vương phi ở trong cung được năm ngày thì trở lại, còn Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu lại ở lại gần nửa năm.
Vân Mộng Sơ trong lòng cảm thấy thập phần kỳ quái, cho dù Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu được Thái Hậu yêu thích, dù sao cũng là cháu khác họ, chỉ ở tạm lại lâu như vậy, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì…
Trong nửa năm này, Thiền Quyên bởi vì đến tuổi, được gả ra vương phủ, xem như thoát nô tịch. Nhụy Nhi trong viện Chương di nương cũng được gả ra ngoài, chỉ có vài nha hoàn thϊếp thân của Vương phi đều còn giữ lại.