Từ Thư Uyển đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tống thị, trong ánh mắt có phẫn nộ, cũng có bi thương.
Lúc trước còn ở nhà, sau cha mẹ mất, Tống thị bỗng chốc thay đổi sắc mặt, khắp nơi khắt khe nàng và tỷ tỷ, cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của các nàng, nghĩ đủ mọi biện pháp mưu lợi ích từ trên người các nàng. Vì sính lễ phong phú, bà từng muốn gả tỷ tỷ làm vợ kế cho một Hầu gia năm mươi tuổi, khắp nhà đều là tiểu thϊếp. Tỷ tỷ là người kiên cường, muốn dứt là dứt, quyết đoán rời nhà trốn đi, không có chịu để bọn họ bài bố. Tống thị tuy rằng thập phần tức giận tỷ tỷ rời nhà trốn đi, nhưng đến cùng vẫn kiêng kị thanh danh của Từ gia, kiêng kị tiền đồ của con mình, không đi ra ngoài nói lung tung, chính là nói tỷ tỷ nàng xa gả tha hương.
Về phần nàng…
Nàng vốn từ nhỏ được cha mẹ tìm cho một cửa hôn nhân xem như môn đăng hộ đối, nàng đích xác cùng nam tử kia ái mộ lẫn nhau, tình cảm tiệm sinh, nhưng Tống thị lại chia rẽ bọn họ, đưa nàng đến vương phủ.
Coi như nàng không có dũng khí như tỷ tỷ, cũng coi như nàng thủy chung vô pháp nhẫn tâm, ngay cả thành sườn phi, cũng thủy chung bị Tống thị đè đầu cưỡi cổ, đến bây giờ, cư nhiên còn bị Tống thị dùng mối hôn sự trước kia của nàng để hϊếp bức.
Ca ca nàng, có khi nào quan tâm nàng một chút ít không…
Nàng nhân nhượng vì lợi ích chung như thế, đổi lấy kết quả lại là cái gì.
Từ gia nằm trong tay loại người như ca ca, cho dù nàng có liều lĩnh hỗ trợ, thật sự có thể khá lên sao?
Từ Thư Uyển không trả lời Tống thị.
Vân Mộng Sơ ngồi bên cạnh, nghe mà tức giận không thôi, nhưng ngại cho bản thân thật sự tuổi quá nhỏ, không có biện pháp giúp Từ Thư Uyển mắng lại, bằng không nàng khẳng định phải mắng cho Tống thị á khẩu không trả lời được.
Về phần Tống thị nói muốn tung chuyện trước kia của Từ Thư Uyển ra ngoài, chỉ cần nghĩ là biết không có khả năng. Nếu Từ Thư Uyển bị tội, một cái hảo hảo sườn phi không có, Từ gia có được lợi gì?
Nàng mới không tin.
Lời Tống thị nói, phỏng chừng chỉ có thể lừa loại người hiền lành như Từ Thư Uyển.
Lần này lại dùng chiêu làm phỏng khẳng định không hữu hiệu, với lại nàng cũng không thể nhiều lần dùng một loại thủ đoạn để đuổi Tống thị đi, quan trọng nhất…
Vẫn là thái độ của chính Từ Thư Uyển.
Nàng suy nghĩ một chút, nỗ lực co rúm người trong lòng Từ Thư Uyển, Từ Thư Uyển cảm nhận được, không khỏi hỏi một câu: “Tiểu Sơ? Con lạnh sao?”
Vân Mộng Sơ không đáp, chính là thập phần sợ hãi nhìn Tống thị.
Từ Thư Uyển theo ánh mắt của nàng thấy được vẻ mặt không ý tốt của Tống thị, nhíu mày, Tống thị khẳng định là ghi hận chuyện lần trước Vân Mộng Sơ làm bà bị phỏng, lần này nàng vốn không định mang Tiểu Sơ đến, nhưng Tiểu Sơ cứ đòi đi theo…
Hiện thời xảy ra loại tình huống này, nàng nội tâm thở dài, nhưng cũng luyến tiếc trách cứ Vân Mộng Sơ, chỉ phải khẽ ôm sát nàng, nói với Tống thị: “Tẩu tử, Tiểu Sơ lần đó không phải cố ý, tẩu cũng đừng ghi hận.”
Tống thị cười lạnh, “Bớt giải vây cho tiện dã loại của tiện nhân tỷ tỷ ngươi.”
Từ Thư Uyển trong lòng thập phần không vui, nếu nói người có địa vị cao nhất trong lòng nàng là ai, chắc chắn không phải ca ca nàng, mà là tỷ tỷ của nàng – Từ Thư Nguyệt. Bởi vì tỷ tỷ nàng, nàng lần trước mới có thể đối kháng Tống thị, đoạt Vân Mộng Sơ từ trong tay bà về.