Tống thị thừa dịp lúc này lạnh lùng nhìn Vân Mộng Sơ, đứa nhỏ này đang rúc vào lòng Từ Thư Uyển, vẻ mặt phảng phất có chút sợ hãi. Thần sắc trong mắt bà càng lúc càng lạnh như băng, tay bà đến nay chưa tốt, đại phu chẩn trị cho bà nói rất có khả năng để lại sẹo.
Tay của nữ nhân rất trọng yếu nha!
Một khi có sẹo, chính là chung thân thiếu hụt…
Chỉ cần đợi đến khi Từ Thư Uyển buông Vân Mộng Sơ xuống…
Tống thị lén lút chờ đợi cơ hội.
Vân Mộng Sơ rúc vào lòng Từ Thư Uyển, thừa dịp nàng chuyên chú đọc thư, bản thân cũng ngắm nghía nội dung thư một chút, tuy rằng nàng không biết viết chữ phồn thể, nhưng tối thiểu vẫn có thể nhận được mặt chữ. Ông cậu này của nàng phải nói là chữ viết quá mức khó coi, khiển từ đặt câu cũng không có vẻ hoa lệ của cổ văn, nói toẹt ra, tiêu chuẩn văn hóa của cậu nàng thật sự không được cao cho lắm.
Về phần phong thư này, rõ ràng là bảo muội muội mình xuất lực giúp bản thân thăng quan, kể lể nói chính mình thập phần đáng thương, thậm chí còn nói cuộc sống trong nhà thật căng thẳng, luôn luôn khuyết thiếu tiền bạc, liền ngay cả con của hắn – Li Sinh – trong lễ mừng năm mới cũng không có được vài bộ quần áo mới. Sau một hồi liệt ra rất nhiều điểm đáng thương của bản thân, hắn lại khẩn thiết thỉnh muội muội mình nhất định phải giúp hắn.
Vân Mộng Sơ quả thật không nói gì nổi, xem ra lần trước Tống thị thất bại trở về, hoàn toàn không có buông tha cho mưu đồ, đã bảo ca ca của Từ Thư Uyển tự tay viết một phong thơ khuyên Từ Thư Uyển, ra sức nói bản thân nhất định cần một chức quan tứ phẩm.
Bất quá nhìn bộ dáng Từ Thư Uyển, có vẻ chiêu nhân tình này có chút hiệu quả, Từ Thư Uyển hiện tại đang khẽ cắn môi, trầm ngâm suy nghĩ.
Từ Thư Uyển tuy biết ca ca mình rất có khả năng chỉ là nói nặng thêm, thậm chí có khả năng đều là vô căn cứ, dù sao phụ thân nàng trước lúc qua đời còn để lại cho ca ca vài thôn trang và cửa hàng, cuộc sống hoàn toàn không đến mức không thể sống nổi, nhưng nàng vẫn cứ mềm lòng, không khỏi hỏi Tống thị: “Ca ca gần đây như thế nào?”
Tống thị chợt nhíu mày, cười lạnh nói: “Ngươi đã không quản ca ca ngươi, còn không biết xấu hổ hỏi ca ca ngươi gần đây thế nào?”
Từ Thư Uyển rũ mắt xuống, có chút chua sót nói: “Tẩu tử, chuyện ca ca thăng quan, ta thật sự bất lực… Ta… Ta đã hồi lâu không gặp Vương gia.”
Kỳ thực nói ‘hồi lâu’ vẫn là rất hàm súc, Vân Mộng Sơ bĩu môi, từ lúc nàng xuyên không đến đây, chẳng bao giờ thấy vị Sở Thân Vương kia xuất hiện trong viện của Từ Thư Uyển.
Nhưng không nghĩ tới Tống thị lại không quan tâm nói: “Chính ngươi không bản sự giữ chặt lòng của Vương gia, còn trách được ai?”
Từ Thư Uyển nhịn không được ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng, “Tẩu tử, Vương phi là loại người nào, tẩu chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Nếu ta tranh với Vương phi, một khi làm Vương phi tức giận, đừng nói là ta, ngay cả Từ gia, đều phải chôn cùng.”
Tống thị bị nghẹn, có chút mất tự nhiên nói: “Cũng là bản thân ngươi không có bản sự…”
Từ Thư Uyển thất vọng lắc đầu, không muốn nói gì thêm nữa.
Bất quá nàng không nói, Tống thị không có khả năng không nói, “Ngươi đã đọc hết thư của ca ca ngươi chưa? Chuyện này ngươi tính làm sao bây giờ? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu không nghĩ cách hỗ trợ, đừng trách ta đem chuyện ngươi trước đây câu kết nam nhân khác làm bậy kể cho Vương gia.”