Nàng vừa tới liền ngồi xuống bên cạnh Vân Mộng Sơ, mở miệng hỏi Văn Hân Cẩm, “Hân Cẩm, các ngươi đang thắp đèn kéo quân sao?”
Văn Hân Cẩm gật gật đầu, “Giai Du, ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta đang định thắp đèn kéo quân đoán câu đố a.”
“Vậy thì hay quá, ta vừa vặn có dịp kiểm tra xem biện pháp đoán đố đèn của sư phụ có đúng không.” Nữ hài – cũng chính là Ngưu Giai Du – nói xong, nghiêng đầu nhìn Vân Mộng Sơ ngồi cạnh mình, tò mò hỏi: “Oa, ngươi là đứa nhỏ nhà ai?”
Sở Thiên Ninh nói: “Là đứa nhỏ trong nhà Từ sườn phi.”
“Nga.” Ngưu Giai Du chớp chớp mắt, bỗng nhiên vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Vân Mộng Sơ, vừa nhéo vừa nói: “Dễ thương quá a, ta luôn muốn nhéo mặt tiểu hài tử, hiện tại cuối cùng tìm được cơ hội, thật mềm thật trơn bóng a. Oa, bộ dạng muội thật đáng yêu a, có cơ hội nhớ đến chơi nhà tỷ tỷ nha.”
Vân Mộng Sơ cảm giác được hai gò má của mình đang bị vặn vẹo, nội tâm dở khóc dở cười nhìn Ngưu Giai Du, không phải người ta đều nói nữ hài tử cổ đại rất dè dặt sao, sao Ngưu Giai Du này vừa gặp đã nhéo mặt nàng.
Bất quá thích nhéo thì nhéo đi, nàng có thể nhìn ra được Ngưu Giai Du không có ác ý, Ngưu Giai Du là nữ hài tử cá tính hoạt bát sáng sủa, có thể có giao tình tốt với loại nữ hài tử này cũng không tệ.
Sau khi Ngưu Giai Du buông tay xuống, Vân Mộng Sơ vận không khóc không nháo, còn mỉm cười ngọt ngào với Ngưu Giai Du một cái. Ngưu Giai Du ngẩn người, vươn tay xoa xoa đầu nàng, “Ngoan quá a, thật muốn đem muội về nuôi trong nhà.”
Sở Thiên Ninh thấy Vân Mộng Sơ nhu thuận như vật, cảm thấy Vân Mộng Sơ nhu thuận cũng là cho mình thêm vài phần thể diện, liền mở miệng trêu ghẹo Ngưu Giai Du: “Chuyện này không thể được a, nàng chính là bảo bối của Từ sườn phi, Giai Du có thể lấy đi được.”
Ngưu Giai Du khẽ bĩu môi, có chút bất mãn nói: “Vì sao ta không có một muội muội đáng yêu như vậy a…”
Những người đang ngồi nghe vậy đều bật cười.
Lúc này, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, một nam hài chừng mười một tuổi đi đến, vừa đến liền cung kính nói với Văn phu nhân, “Mẫu thân, Lăng Hiên tiên sinh đang ở Đăng Lâu đối diện, gọi đệ tử của mình qua.”
Nam hài dáng người cao to, mặc áo choàng thuần màu lam, khuôn mặt anh tuấn, có hơi gầy yếu, hai mắt sáng ngời hữu thần, vừa thấy liền biết chính là người có tài cán.
Vương phi âm thầm đánh giá nam hài trước mặt, trong lòng có chút vừa lòng, người như vậy, cũng coi như xứng đôi Thiên Ninh của nàng.
Văn phu nhân nghe xong lời nam hài nói, vội vàng bảo nha hoàn phía sau đi gọi Sở Thiên Hựu đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm đèn.
Nha hoàn đến cạnh Sở Thiên Hựu, nói với hắn Lăng Hiên tiên sinh đến, Sở Thiên Hựu khẽ gật đầu, rồi dưới ánh mắt kinh dị của đám người, hắn đi tới chỗ Vân Mộng Sơ bên người, kéo tay nàng.
Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Sở Thiên Hựu, phảng phất không quá thuần thục nói với Ngưu Giai Du: “Tỷ tỷ… Tái kiến.”
Ngưu Giai Du lập tức vui vẻ, lại vương tay nhéo nhéo khuôn mặt Vân Mộng Sơ, “Đứa nhỏ ngoan quá a, sau lễ mừng năm mới, tỷ tỷ nhất định phải tìm muội đi chơi.”
Vân Mộng Sơ hắc tuyến, đến Từ Thư Uyển còn không có véo mặt nàng như vậy đây, Ngưu Giai Du này sao cứ thích chà đạp mặt nàng như vậy, sớm biết thế, nàng đã không nói tạm biệt.