Bà hiện tại đã không còn quá lớn chờ mong ở người trượng phu này, nhưng vì để tốt cho con, chức quan của trượng phu vẫn là càng lớn càng tốt, cho dù chỉ tăng lên thành tứ phẩm, cũng nghe tốt hơn nhiều chức ngũ phẩm.
Ca ca nhà mẹ đẻ của bà đã vì bà ra sức không ít, bà lần này thật ngượng ngùng lại phiền toái ca ca mình, chỉ có thể xuống tay từ chỗ Từ Thư Uyển.
.
.
.
Ngày mười lăm tháng giêng xem như là ngày cuối cùng mừng lễ năm mới, ngày mười lăm vừa qua, lễ tết cũng coi như qua xong, cho nên ngày mười lăm tháng giêng năm nào cũng phá lệ náo nhiệt, ngắm hoa đăng, chơi đố đèn, náo nguyên tiêu, có thể nói là cả nước cùng chúc mừng. Tối nay không có tiêu cấm, nữ quyến vốn luôn trong khuê phòng của các phủ cùng với nha hoàn gã sai vặt đều có thể ra ngòai ngắm đèn du ngoạn. Loại ngày hội này, ở trong mắt Vân Mộng Sơ, quả thực chính là ngày thiên hạ đi chơi rông.
Trước ngày mười lăm tháng giêng một ngày, Vương phi phái người đến truyền tin, nói là muốn dẫn Vân Mộng Sơ cùng đi ngắm hoa đăng, Từ Thư Uyển nhất thời cao hứng không thôi, suốt ngày mười bốn đều tính toán nên cho nàng mặc cái gì.
Ngày mười lăm tháng giêng, Sở Thân Vương ở trong phủ ăn cơm trưa một chút liền tiến cung, cho nên lúc tối khi Vân Mộng Sơ và Từ Thư Uyển đến chỗ Vương phi, chỉ có ba mẹ con Vương phi cùng với Chương di nương và Sở Thiên Hi.
Vân Mộng Sơ nhíu mày, Chương di nương liên tục hơn mười ngày mừng năm mới đều không thấy thế nhưng lúc này lại xuất hiện, nàng xem ra cũng trang điểm lộng lẫy như lần trước, chỉ tiếc Vương gia không ở đây.
Hành lễ xong, Chương di nương nhìn Thiền Quyên đứng phía sau Từ Thư Uyển, “Thiền Quyên sang năm hẳn là sắp mười chín rồi.”
Từ Thư Uyển nhàn nhạt gật đầu, nghiêng đầu nhìn tiểu nha hoàn phía sau Chương di nương, đạm cười, “Nhụy Nhi hẳn là cũng mười tám.”
“Cũng phải, xem ra sang năm, trong phủ sắp gả đi một ít nha hoàn.” Chương di nương cười nói.
Sở Thiên Hựu ngồi một bên hơi cúi đầu, bởi vì thái độ của hắn đối với Sở Thiên Hi hoàn toàn khác trước, nên kiếp này đã xảy ra rất nhiều chuyện bất đồng kiếp trước, xem ra Chương di nương đang quyết định xếp người của mình vào…
Ánh mắt của hắn khẽ lướt sang Nhụy Nhi phía sau Chương di nương, sau nhàn nhạt dời đi. Trong vương phủ đúng là nên đổi đi một vài nha hoàn.
Cơm nước xong, Vương phi mang theo bốn đứa trẻ đi ra ngoài, Từ Thư Uyển phi thường tự giác ở lại, Chương di nương mặc dù có tâm cùng đi ra ngoài, nhưng nàng thân phận thật sự rất thấp, không cần Vương phi nói, Từ Thư Uyển liền cản nàng lại, nàng đành phải buồn bực trở về viện của mình.
Cứ tiếp tục như vậy, nàng biết sống thế nào…
Nàng thật sự không muốn nhịn nữa.
Có câu, không bùng nổ trong trầm mặc, mà là diệt vong ngay tại trong trầm mặc.
Chương di nương đã trầm mặc nhiều năm như vậy, lại không đổi được kết quả gì, nàng tuyệt đối không cam lòng cả đời mình trôi như vậy, đành bí quá hoá liều, lựa chọn bùng nổ trong trầm mặc.
Vương phi lần này đáp ứng lời mời của Văn phu nhân, đến Đăng Lâu của nhà Văn Thái sư để ngắm hoa đăng.
Đăng Lâu của Văn gia nằm trên một con đường buôn bán phồn hoa nhất trong kinh thành, vị trí cực kì ưu việt, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể nhìn đến vô số hoa đăng rực rỡ chỉ có vào ngày mười lăm tháng giêng.