Bà trầm mặt đến cửa thư phòng, hít sâu vài lần, nhịn xuống tức giận, vẫy lui nha hoàn bên cạnh, đá một cước mở cửa.
Trên chiếc ghế dài trong thư phòng, trượng phu của bà – Từ Thư Quân – đang giở trò với nha hoàn tam cấp Tiểu Hoàn bên cạnh, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Cơn giận trong người bà nhất thời bùng nổ, bà chỉ vào Từ Thư Quân nói: “Cái thứ không nên thân đó, ngươi còn có tâm tình vui đùa ở đây, ngươi có biết là muội muội nay đã có gan dám cự tuyệt lời nói của ta không?”
Từ Thư Quân nghe vậy, vuốt mặt một phen, đẩy Tiểu Hoàn ra. Từ Thư Quân nguyên bản mặt mũi tạm coi như anh tuấn, bất quá hắn trầm mê tửu sắc, mỗi ngày luôn tụ tập với một đám hồ bằng cẩu hữu, lâu dần mặt mũi cũng hiện lên biểu cảm đáng khinh, khiến người ta vừa nhìn thấy liền phiền lòng.
Hắn cà lơ phất phơ ngồi trên ghế, bất cần nói: “Thăng quan làm cái gì, lão tử hiện tại làm chức quan này rất thoải mái a, không làm việc bao nhiêu mà hàng tháng vẫn lấy được nhiều bạc như vậy, ngươi phí tâm làm cái gì, không có việc gì thì đừng đến phủ Sở Thân Vương.”
Tống thị trừng mắt liếc nhìn tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn lập tức co rúm lại một chút, phi thường thức thời tự mình lui ra, bị phu nhân gặp được, nàng sẽ không hay ho.
“Ôi…” Từ Thư Quân thấy Tiểu Hoàn phải đi, theo bản năng đưa tay cản lại, nhưng nhìn thấy hai mắt trợn trừng của Tống thị, vội rút tay lại.
Nhà có cọp mẹ, bên cạnh hắn ngay cả một thϊếp thất cũng không có, nhiều lắm chỉ có vài nha hoàn làm việc trong phòng thôi, thật vất vả tìm được một nha hoàn có vẻ xinh xắn, lại bị Tống thị đuổi người đi rồi. Hắn tuy rằng muốn phát tác, nhưng nhà mẹ đẻ của Tống thị lợi hại hơn hắn, mà cha và nương chết thật sự quá sớm, nhường hắn hiện tại đối mặt với Tống thị đều không có một chỗ dựa.
Hắn phẫn nộ hỏi: “Lại muốn thế nào?”
“Muốn thế nào?” Tống thị đi lên phía trước, hung hăng gõ một cái vào đầu Từ Thư Quân, “Còn không biết xấu hổ hỏi ta muốn thế nào, ngươi có biết chuyện xấu một năm mà ngươi làm tốn bao nhiêu bạc, ngươi có biết ngươi mỗi ngày ra ngoài uống hoa tửu phải tốn bao nhiêu bạc? Mệt ngươi còn không biết xấu hổ nói không muốn thăng quan phát tài! Cho dù ngươi không muốn, ngươi cũng phải suy nghĩ cho Li Sinh một chút, có lão cha địa vị thấp như vậy, hắn tương lai làm sao lên quan trường nhậm chức đây? Làm sao tìm được một nàng dâu hiền?”
Từ Thư Quân sờ sờ mũi, “Ta cũng đâu có cách nào, Mục đại nhân chướng mắt ta, ta còn có thể làm sao bây giờ…”
Tống thị hừ lạnh một tiếng, “Nếu ngươi có thể một phần tâm tư của chuyện uống hoa tửu dùng để lấy lòng Mục đại nhân và các đồng nghiệp khác, thì đã không lo không thể thăng quan. Năm trước, ta bảo ngươi đi tặng lễ, ngươi không nghe, hiện tại ta đi cầu Tam muội của ngươi, còn bị con tiện nha đầu cho Nhị muội ngươi làm phỏng bàn tay. Ta vì ngươi, bận tới bận lui, ngươi còn có tâm tình ở nhà chơi với nha hoàn, trong mắt ngươi có còn ta hay không?”
Từ Thư Quân im lặng không nói chuyện.
Tống thị nhìn bộ dạng bùn nhão không thể trét tường của hắng, lại càng thêm tức giận, hận không thể đá Từ Thư Quân mấy cả cho hả giận. Bà dứt khoát quay đầu, lạnh lùng nói: “Ta cũng không từ mà biệt, chờ hết tháng giêng, ta lại đến tìm muội muội ngươi một chuyến, đến lúc đó ngươi viết một phong thư cho nàng. Ta làm chị dâu không thể nói động được nàng, ngươi là ca ca thì hẳn có thể. Nếu ngươi cũng không có biện pháp, chúng ta chờ xem.” Nói xong, vung tay một cái rời đi.