Chương 70

Kiếp này, bên cạnh Từ Thư Uyển có Vân Mộng Sơ, hi vọng nàng vì Tiểu Sơ mà kiên cường lên một ít, đừng luôn mặc người khác chèn ép. Kỳ thực nếu hắn thật sự muốn làm gì bọn người Tống thị cũng không phải là không có biện pháp, nhưng hắn càng hi vọng Từ Thư Uyển tự mình học được kiên cường nhẫn tâm một ít…

Thiên Hựu đi rồi, Tề ma ma đến, đấm bóp vai cho Vương phi.

Vương phi cầm lấy thiệp mời do phủ Văn Thái sư gửi tới, có chút đăm chiêu, “Tề ma ma, ngươi thấy Văn gia được không?”

Tề ma ma trước kia từng theo hoàng hậu – nay là Thái Hậu – một thời gian rất lâu, nên hiểu biết không ít sự tình trên quan trường, đôi khi năng lực phân tích thế cục thậm chí còn mạnh hơn một ít quan to trong triều.

Tề ma ma khẽ nhíu mày, “Vương phi, lão nô khó mà nói được.”

“Vì sao khó mà nói?” Vương phi nhàn nhã hỏi lại, “Có gì cứ nói, đừng ngại.”

Tề ma ma nghĩ nghĩ, “Vương phi, Văn gia có một hoàng hậu, Văn Thái sư từng là thầy dạy thuở nhỏ của thái tử, hiện thời đã là đế sư, hiện tại coi như quyền lực to lớn mạnh mẽ. Nhưng thiên tâm khó dò, Hiền phi nương nương thịnh sủng chính long, gia tộc Cao thị đã phất lên. Đại hoàng tử tuy rằng là con trai trưởng, nhưng hoàng thượng chậm chạp không lập làm thái tử, hiện tại Tứ hoàng tử tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng chưa hẳn không thể mẫu bằng tử quý. Vương phi, mong rằng thận trọng.”

Vương phi thở dài một hơi, “Tâm tư của đại ca mấy năm nay càng lúc càng khó đoán, ta không còn nhìn thấu đại ca rốt cuộc muốn làm cái gì. Tuy rằng ta xem trọng Văn gia, nhưng Hiền phi… Ai… quên đi… Cũng may Thiên Ninh tuổi còn nhỏ, việc hôn nhân của nàng có thể chậm rãi xem xét thêm vài năm.”

Tề ma ma cười nói: “Có phải Vương phi coi trọng đích trưởng tôn của Văn Thái sư?”

Vương phi gật gật đầu, “Chỉ là hôm nay Văn phu nhân đến bái phỏng, ta bỗng nhiên mới nhớ tới chuyện này mà thôi. Bất quá hiện tại suy nghĩ chuyện này cũng còn quá sớm, cứ để từ từ về sau lại nghĩ, huống hồ sự việc này còn phải hỏi ý kiến của Vương gia một câu.”

Tề ma ma gật đầu, “Ánh mắt của Vương phi thật chuẩn, đích trưởng tôn của Văn Thái sư quả thật là một đứa nhỏ xuất sắc không chỉ là nhân phẩm mà còn cả tài học, tương lai lớn lên nhất định là nhân trung long phượng, coi như xứng đôi với Đại tiểu thư. Bất quá, Đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, Vương phi còn có thể chọn lựa thêm vài năm.”

Vương phi nghe xong cười khổ, không cần sốt ruột sao…

Nàng cũng không muốn sốt ruột, nhưng nàng không còn vài năm để sống a, nàng rất sợ mình giữ Thiên Ninh quá lâu, bản thân sẽ không thể kiên trì đến lúc Thiên Ninh xuất giá.

.

.

.

Lại nói về Tống thị, bà ôm bụng tức giận trở về nhà, trên đường về chốc chốc lại chì chiết đám nha hoàn bà tử đi theo để trút giận.

Về đến nhà, bà nổi giận đùng đùng đi vào đại đường, túm lấy một nha hoàn liền hỏi: “Lão gia đâu?”

Nha hoàn bị bà làm cho sợ hãi đến mức run rẩy, lập tức hồi đáp: “Lão gia ở thư phòng.”

Ở thư phòng…

Tống thị hai mắt nheo lại, hừ lạnh một tiếng, trượng phu của bà thế nào, bà là người hiểu rõ nhất, cái tên không làm được chuyện gì nên thân đó tuyệt đối sẽ không ở thư phòng làm việc, khẳng định là lại coi trọng ả nha hoàn nào đó, ở thư phòng tìm hoan mua vui. Bà tân tân khổ khổ đến phủ Sở Thân Vương tìm đứa muội muội kia của hắn để nói chuyện đại sự, không nghĩ tới hắn ở nhà làm ra loại chuyện này. Thật không hiểu nổi, Binh bộ thị lang quá cố Từ Nghị coi như là một lão nhân anh minh cơ trí, sao lại dạy đứa con trai duy nhất của mình thành cái dạng này.