Chương 68

Đợi đến khi đã đi được một quãng xa, hắn bảo gã sai vặt của mình về phòng hắn, lấy một lọ dược đem đến chỗ Từ sườn phi.

Gã sai vặt có chút không hiểu nhưng nghe Sở Thiên Hựu dặn dò xong, vẫn chạy đi đưa thuốc.

.

.

.

Về tới phòng mình, Từ Thư Uyển dè dặt cẩn trọng mở vạt áo Vân Mộng Sơ ra, thấy trên ngực sưng lên một khối, không nén được thương tiếc, trong lòng hối hận bản thân luôn yếu đuối nhường nhịn tẩu tử.

Nàng nhường nhịn, không những đổi được sự quan tâm săn sóc của bọn họ, mà là những hành vi ngày một nghiêm trọng. Ca ca nàng thế nào, nàng đương nhiên rõ ràng. Một người ca ca như vậy, có đáng giá để nàng vì hắn trả giá nhiều như vậy sao, thật sự đáng giá để nàng nhìn Tiểu Sơ chịu ủy khuất mà không làm cái gì sao?

Từ Thư Uyển nhẹ nhàng xoa xoa ngực Vân Mộng Sơ, thở dài một hơi.

Có một số việc, thật sự không thể là một sớm một chiều có thể thay đổi.

Đang lúc nàng khó xử, bỗng nhiên nghe tiếng Thiền Quyên, “Sườn phi, thế tử phái người đem thuốc mỡ đến.”

Từ Thư Uyển khép vạt áo Vân Mộng Sơ lại, đứng lên, khẽ cười khổ, thế tử chung quy vẫn biết, bất quá may mà hắn không giáp mặt vạch trần, còn đưa thuốc mỡ tới. Phân tình này, nàng nhớ kỹ.

Từ Thư Uyển đi ra ngoài một lát liền trở về, trên tay có thêm một bình ngọc. Nàng cầm bình ngọc, nhẹ nhàng đổ chất lỏng bên trong lên ngực Vân Mộng Sơ. Thế tử thật là có tâm, bình dược mà hắn lần trước đưa tới cho Vân Mộng Sơ căn bản là dùng không hết, lần này lại đưa tới, không thể không nói thế tử quả thật đối xử rất tốt với Tiểu Sơ.

Mà ca ca và chị dâu của mình thì…

Nàng nghĩ, trong lòng càng thêm buồn khổ…

Bất quá chuyện xảy ra hôm nay, thật là tình cờ sao? Nàng căn bản không có gọi Thiền Lục dâng trà, Thiền Lục vì sao lại bưng nước trà cùng lúc với Vân Mộng Sơ đi vào? Tiểu Sơ ngày thường đều không hiếu kỳ lộn xộn này nọ, hôm nay vì sao lại đυ.ng phải ấm trà kia, lại đổ nước ra làm phỏng chị dâu?

Tuy rằng chị dâu bị phỏng, trong lòng nàng mơ hồ cũng có khoái ý, nhưng nàng lại không thể không hoài nghi một chuyện.

Ánh mắt của nàng dừng ở trên người Vân Mộng Sơ.

Vân Mộng Sơ lúc này nhu thuận nhìn nàng, tròng mắt đen mơ hồ lộ ra màu tím sẫm diễm lệ, ánh mắt thuần túy không chứa một tia tạp chất, cứ lẳng lặng như vậy nhìn nàng, phảng phất như là đứa nhỏ nhu thuận nhất trên thế giới.

Nhìn thấy cảnh này, Từ Thư Uyển cảm thấy bản thân đúng là nghi thần nghi quỷ, Tiểu Sơ còn nhỏ như vậy, ngay cả nói còn chưa đầy đủ, làm sao có thể cố ý đổ nước sôi làm phỏng mợ của mình. Có lẽ là Tiểu Sơ hôm nay rất tò mò ấm trà kia, dù sao hai ngày trước nàng vừa mới dạy từ ‘trà’ cho Tiểu Sơ.

Mặc kệ thế nào, Tiểu Sơ đều là huyết mạch duy nhất mà tỷ tỷ lưu lại cho nàng, là thân nhân duy nhất mà nàng có thể sống nương tựa trong vương phủ này, nàng nếu ngay cả Tiểu Sơ cũng không thể tin tưởng, như vậy trên đời này, nàng còn có thể tin tưởng ai.

Sau khi nghĩ thông suốt, Từ Thư Uyển một tay ôm Vân Mộng Sơ vào lòng, một tay ôn nhu dỗ dành: “Tiểu Sơ hôm nay chịu ủy khuất có phải không? Đều là tiểu di không tốt, tiểu di lần sau sẽ không bao giờ để con chịu ủy khuất giống như hôm nay nữa. Tiểu Sơ ngoan, không đau.” Nàng vừa nói, vừa đưa tay xoa ngực cho Vân Mộng Sơ.