Chương 67

Vân Mộng Sơ thấy Tống thị đến, rõ ràng co rúm lại một chút, phảng phất như rất sợ hãi, người dựa sát vào Sở Thiên Hựu.

Sở Thiên Hựu có chút nghi hoặc nhìn động tác của nàng, ánh mắt hết nhìn nàng, lại nhìn Tống thị, phát hiện Vân Mộng Sơ tựa hồ rất sợ Tống thị, liền theo bản năng bảo vệ nàng.

Đối với Tống thị, Sở Thiên Hựu tuyệt đối không có sắc mặt tốt, kiếp trước hắn từng kiến thức qua lòng tham không đáy của Tống thị, hắn lạnh lùng nói với Tống thị: “Không biết Từ phu nhân* đến phủ có gì chuyện quan trọng? Nếu không có chuyện gì, thỉnh mau ly khai. Trong phủ có khách quý đến, vạn nhất đắc tội khách quý, phu nhân không chịu nổi trách nhiệm đâu.”

* Từ phu nhân chính là Tống thị. Người này họ Tống, nên sau khi lập gia đình gọi là Tống thị. Và vì chồng là anh trai của Từ Thư Uyển, họ Từ, nên còn gọi là Từ phu nhân.

Từ phu nhân lúc này trong lòng bị nghẹn một ngụm tức tối, định đem Vân Mộng Sơ ra để khai đao, nhưng bất đắc dĩ nàng đang đứng bên cạnh thế tử, cho dù bà mượn được một lá gan, bà cũng không dám đánh thế tử. Hiện tại nghe xong lời thế tử nói, người ta rõ ràng có ý đuổi người, vạn nhất bà không thức thời lưu lại sẽ khiến thế tử không vui, mà nếu thế tử tùy tiện nói vài câu vào tai Vương gia, như vậy con đường thăng quan của nam nhân nhà mình sẽ tuyệt đối thất bại, bà vẫn là mau chạy lấy người thì hơn.

Nghĩ đến đây, bà như dùng ma thuật biến ra khuôn mặt tươi cười, cung kính cáo từ thế tử, âm thầm trừng mắt nhìn Vân Mộng Sơ một cái, lại cho Từ Thư Uyển một ánh mắt cảnh cáo, xong xuôi mới xoay người rời đi.

Thấy bà rời đi, Từ Thư Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây là lần đầu tiên chị dâu nhà mình đến gặp nàng mà nàng không bị ép phải đáp ứng cái gì.

Về phần chuyện thăng quan mà Tống thị nói ban nãy, nàng sẽ coi như mình không có nghe thấy. Tống thị luôn hận không để Tiểu Sơ chết, còn động thủ đá Tiểu Sơ ngay trước mặt nàng, nàng cũng không muốn lại nể tình Tống thị nữa.

Chỉ đáng tiếc cho đại ca của nàng, dòng độc đinh duy nhất còn lại của Từ gia…

Nghĩ đến đây, lòng nàng lại loạn cả lên, có chút không biết nên làm thế nào mới tốt.

Kẻ chướng mắt đi rồi, Sở Thiên Hựu nhàn nhạt hỏi Từ Thư Uyển, “Sườn phi, ngực Tiểu Sơ là có chuyện gì xảy ra?”

Từ Thư Uyển định mở miệng, chợt nhớ tới việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, rốt ruộc nói: “Nàng vừa rồi không cẩn thận đυ.ng ngã, thϊếp thân trở về bôi chút dược cho nàng thì sẽ không có việc gì.” Nàng nói xong, vội ôm đi Vân Mộng Sơ trong tay Sở Thiên Hựu.

Sở Thiên Hựu nhìn Vân Mộng Sơ chôn đầu vào lòng Từ Thư Uyển, cứ cảm thấy sự tình có chút không ổn, trong khoảnh khắc, hắn nhìn thấy quần áo chỗ đầu gối và ngực của Vân Mộng Sơ có dính chút đất, liên tưởng đến ánh mắt sợ hãi vừa rồi của Vân Mộng Sơ đối với Tống thị và ánh mắt lúc rời đi của Tống thị, hắn nhất thời minh bạch.

Ngực Tiểu Sơ, chỉ sợ là bị Tống thị đá.

Thần sắc Sở Thiên Hựu càng thêm lạnh như băng, xem ra phải nhanh chóng nghĩ biện pháp không cho Tống thị đến làm trò trong vương phủ, chờ hắn lớn lên thêm một chút, thế nào cũng sẽ khiến đám người nhà Tống thị không thể ngóc đầu dậy, miễn trừ hậu hoạn.

Hắn nhàn nhạt nói với Từ Thư Uyển: “Sườn phi, mẫu thân bảo ta đến gặp Văn phu nhân, ta rời đi trước.” Hắn nói xong, xoay người rời đi.