Chương 66

Nhưng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim*, Văn phu nhân tới, Vương phi nhất thời bị mời đi, nàng đành phải tuột xuống khỏi người Từ Thư Uyển, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời đào tẩu.

* Câu thành ngữ đầy đủ là: “nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim”; ý những sự kiện xảy ra bất ngờ, không dự đoán được, gây cản trở kế hoạch ban đầu.

Trình Giảo Kim là 1 nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc, là 1 trong 12 công thần dưới thời vua Lý Thế Dân. Mình thật sự không hiểu thế nào mà tên ông sau này lại có nghĩa ám chỉ những kẻ phá bĩnh, gây rối!

Quả nhiên Vương phi vừa đi, Tống thị lập tức cực kì cường thế oanh đi đám nha hoàn của Từ Thư Uyển. Từ Thư Uyển cũng không muốn ở trước mặt nha hoàn tranh chấp với chị dâu, liền mặc bà đuổi đi toàn bộ nha hoàn.

Sau khi hạ nhân đều rời đi, Tống thị đổi thành mặt mẹ kế, hai mắt híp lại, cười lạnh nhìn Vân Mộng Sơ, từng bước từng bước một đến gần nàng, rõ ràng có ý định cho nàng chút giáo huấn.

Từ Thư Uyển vội vàng đứng lên ngăn Tống thị lại, miệng nói: “Tẩu tẩu, tẩu muốn làm gì?”

Vân Mộng Sơ thấy tình hình không ổn, vội chạy nhanh ra bên ngoài, chỉ cần ra đến bên ngoài, ở trước mắt công chúng, Tống thị còn có thể làm được gì.

Tống thị hầm hừ trả lời Từ Thư Uyển: “Làm cái gì? Ta đây muốn giáo huấn thứ dã loại này.” Bà nói xong, lập tức hung hăng đá ra một cước.

Từ Thư Uyển cản tay Tống thị, nhưng không cản chân của bà, Vân Mộng Sơ cũng chạy không đủ mau. Thế là nàng bị bà mợ dùng chân hung hăng đá một phát.

Cũng may lúc này Vân Mộng Sơ đã đi xa được một ít, nên cú đá không nghiêm trọng lắm, nếu nàng lúc này đứng ở cạnh Tống thị, một cước này phỏng chừng lấy luôn cái mạng nhỏ của khối thân thể trẻ con này.

Từ Thư Uyển thấy Vân Mộng Sơ bị đá, có chút sốt ruột đẩy Tống thị một cái, lớn tiếng quát: “Tẩu tẩu.”

Vân Mộng Sơ nhân cơ hội này lập tức chạy ra cửa, chạy đến hành lang mới ngồi xuống xoa xoa ngực, quả thực rất đau nha.

Đúng vào lúc này, bên tai nàng chợt vang lên một giọng nói nhàn nhạt, “Sao vậy?”

Nàng nghiêng đầu, thấy Sở Thiên Hựu không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng nhìn thoáng qua Sở Thiên Hựu, gục đầu xuống dùng khóe mắt chăm chú nhìn Tống thị còn đang tính toán tìm nàng tính sổ. Hai mắt bắt đầu tích tụ nước mắt, nước mắt ngân ngấn, nhưng thủy chung không rơi xuống, bộ dạng như muốn khóc lại cố chịu đựng.

Sở Thiên Hựu thấy nàng cúi đầu, tay đè lên ngực, khẽ nhíu mày, tim nàng bị đau? Kiếp trước không thấy nàng có chứng đau tim nha, hay là vì kiếp trước nàng qua đời quá sớm, nên không ai biết tim nàng có bệnh?

Nghĩ đến đây, hắn quyết định phải tìm cơ hội thỉnh đại phu đến khám cho nàng.

Sở Thiên Hựu bước thêm vài bưới đến gần nàng, thấp giọng hỏi: “Thế nào? Ngực khó chịu?”

Vân Mộng Sơ khẽ ngẩng đầu, bộ dáng muốn khóc lại chịu đựng không khóc nhất thời xuất hiện trong mắt Sở Thiên Hựu.

Sở Thiên Hựu sững sờ, trong lòng khẽ nổi lên thương tiếc. Thật sự là một đứa nhỏ ngoan, cho tới giờ đều không khóc không náo, tốt hơn không biết bao nhiên lần so với Triệu Diệc Như ở kiếp trước, nàng ta hễ gặp một chút chuyện nhỏ đều khóc ầm lên, hận không thể tất cả mọi người đều quan tâm nàng.

Hắn do dự một lát, rốt cuộc đặt một tay lên ngực Vân Mộng Sơ, giúp nàng xoa xoa, miệng có chút không quá thuần thục nói: “Không đau.” Hắn vừa dứt lời liền thấy Tống thị và Từ Thư Uyển từ trong phòng đi ra.