Nước rất nhanh liền sôi, Thiền Lục đem ấm trà đặt vào khay, đặt bên cạnh vài cái chén trà, định bưng đi vào.
Lúc này Vân Mộng Sơ còn đứng ở hành lang chờ. Chờ ở bên ngoài vẫn tốt hơn, miễn cho nàng đi vào bên trong, nhịn không được trực tiếp cho Tống thị một cái tát, lúc đó lại khó coi.
Nàng thấy Thiền Lục mang nước trà đến, lập tức giành đi lên trước, dùng sức đẩy cửa cho Thiền Lục vào. Thiền Lục kinh ngạc nhìn Vân Mộng Sơ, nhưng vẫn đi theo Vân Mộng Sơ vào phòng.
Trong phòng, Từ Thư Uyển hiện tai đã giận đến cả người phát run, nghe có tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, thấy Vân Mộng Sơ dùng cặp chân ngắn lắc lư chạy về phía mình, sau lưng còn có Thiền Lục đang bưng trà tới.
Thiền Lục đi vào, mang ấm trà đặt lên bàn, vừa đặt xuống liền nói: “Sườn phi, trà đến.”
Từ Thư Uyển có chút kỳ quái, mình khi nào thì gọi dâng trà.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Vân Mộng Sơ đến trước mặt Thiền Lục, tò mò nhìn bình trà trên bàn, miệng nói: “Nước… Nước trà…”
Từ Thư Uyển liền tiêu đi một ít cơn tức, buồn cười nhìn Vân Mộng Sơ, nha đầu này a, hai ngày trước vừa dạy nàng nói từ nước trà, hôm nay liền dùng tới.
Nhưng là những việc phát sinh sau đó lại khiến Từ Thư Uyển phát hoảng.
Vân Mộng Sơ thế nhưng vươn tay đi lấy ấm trà.
Từ Thư Uyển quá sợ hãi, ấm trà nặng như vậy, không phải là thứ mà Vân Mộng Sơ có thể cầm, vạn nhất làm nàng phỏng thì không tốt.
Chính là, không đợi nàng đưa tay ngăn cản, Vân Mộng Sơ đã vươn tay cầm lấy ấm trà, dùng sức nâng lên.
Nhưng là bất đắc dĩ, khí lực Vân Mộng Sơ thật sự quá nhỏ, ấm trà còn chưa hoàn toàn rời khỏi mặt bàn, liền bị nghiêng về một phía, hảo xảo bất xảo, toàn bộ nước trà đều tát về phía Tống thị.
Tống thị lúc này đang đặt một bàn tay trên mặt bàn, tay tùy ý cầm bánh ngọt ăn, hưởng thụ mỹ vị trong vương phủ, mắt lạnh nhìn Vân Mộng Sơ náo, một chút ý hỗ trợ cũng không có.
Bà vạn vạn không nghĩ tới, nước trà trong cái ấm mà Vân Mộng Sơ bưng không nổi kia, thế nhưng tất cả đều tát về hướng mình.
Bà kinh hãi định rút tay đi, nhưng đã không kịp rồi.
Nước trà không chỉ văng ra một ít, mà là toàn bộ nước trà trong ấm đều đổ ào ra, cả cái nắp cũng bị rớt. Ngay lúc bà còn chưa kịp phản ứng, tất cả nước trà nóng bỏng đều đã đổ vào tay.
“A ————” Bà kêu lên một tiếng như heo bị cắt tiết, Vân Mộng Sơ nhất thời trốn vào lòng Từ Thư Uyển, biểu cảm thập phần mờ mịt vô tội, nhưng nội tâm lại đang cười gian.
Đồ ranh, nhìn đi, tỷ cho ngươi nóng chết luôn!
Từ Thư Uyển theo bản năng ôm lấy Vân Mộng Sơ, có chút mờ mịt nhìn màn khôi hài trước mắt, trong lòng còn không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn Tống thị bị phỏng, không biết vì sao nàng chẳng những không có một chút sốt ruột, trong lòng còn mơ hồ có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.
Bất quá công tác ở mặt ngoài thì vẫn phải làm, nàng lập tức gọi Thiền Lục mang chị dâu của mình đi xuống đổi quần áo, xử lý bàn tay bị phỏng một chút.
Thiền Lục trong lòng nghẹn cười, miễn cưỡng duy trì bộ dáng nghiêm túc đi đến cạnh Tống thị định mang bà rời đi.
Nhưng không nghĩ tới Tống thị hung tợn nhìn Thiền Lục, “Thứ hạ nhân không có hảo tâm này, bưng trà đến làm cái gì, định cho ta phỏng chết sao.” Nói xong, lại nhìn về phía Vân Mộng Sơ, đi lên phía trước giơ tay lên định tát nàng một cái.