Huống chi lại là chuyện thăng quan, cư nhiên câu đầu tiên là bảo Từ Thư Uyển đi nói với Vương gia?
Tống thị nghĩ Vương gia là ai vậy, là người hễ nói là đi làm sao?
Đó là chưa kể việc Từ Thư Uyển vốn căn bản không gặp được Vương gia, cho dù nàng có thể gặp được Vương gia, nếu trực tiếp đi nói loại chuyện này với Vương gia, phỏng chừng Vương gia cũng sẽ phẩy tay áo bỏ đi, dù sao nam tử vốn chán ghét nữ tử hậu viện can thiệp vào việc triều đình.
Tống thị ngày thường không hỏi thăm Từ Thư Uyển một tiếng, hiện tại ngay cả trong trường hợp cần ân cần thăm hỏi cuộc sống Từ Thư Uyển có được như ý hay không cũng không hỏi, chỉ ra lệnh cho Từ Thư Uyển thay bà làm việc. Bà nghĩ Từ Thư Uyển là cái gì, là công cụ cho nam nhân nhà bà thăng quan phát tài sao?
Vân Mộng Sơ hiện tại rốt cục minh bạch, vì sao bản thân lại được một nữ tử xuất giá như Từ Thư Uyển dưỡng ở dưới gối, nếu ở lại với bà mợ cực phẩm này, nàng căn bản không có đường sống.
Loại mợ này, thật đúng là không cần cũng thế.
Nàng hôm nay không chỉnh bà mợ này, nàng sẽ không họ Vân.
Nàng hít sâu một hơi, từ trong lòng Từ Thư Uyển trượt xuống, một mình đi ra cửa.
Từ Thư Uyển nhìn thoáng qua, yên lòng, nàng đối Vân Mộng Sơ luôn yên tâm.
Nàng phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nhìn chị dâu của mình, “Tẩu tẩu, chuyện ca ca thăng quan đâu phải là chuyện mà một nữ nhân như ta có để nói được, loại chuyện này hẳn là ca ca phải đi cầu quan viên thượng cấp mới đúng, ta chỉ một thϊếp thất, không thể nói được cái gì.”
Tống thị hai mắt híp lại, cười lạnh, “Hiện tại làm sườn phi, liền cảm thấy bản thân cánh dài cứng rắn, có thể mặc kệ người nhà mẹ đẻ phải không? Đừng quên lúc trước là ai tìm cách đưa ngươi vào vương phủ, hiện tại ngươi lợi hại, có thể quên ca ca và tẩu tử của mình sao?”
Tống thị không nói còn đỡ, vừa nói ra liền khiến Từ Thư Uyển giận không có chỗ phát, môi nàng run lên nhè nhẹ, “Tẩu tẩu, ta lúc trước rõ ràng có một cửa hôn nhân tốt, là ai ngại bần yêu phú ép ta đến vương phủ làm thϊếp thất?”
Tống thị nhướn mày, “Ngươi hiện tại đã là sườn phi của Sở Thân Vương, cư nhiên miệng còn không thủ nữ tắc nhớ nhung nam nhân khác, nếu bị Sở Thân Vương biết, chính ngươi không hay ho là chuyện của ngươi, nhưng đừng để liên lụy đến ta và ca ca ngươi.”
“Ngươi…” Từ Thư Uyển lúc này đã giận đến cả người phát run, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần đỏ bừng một mạnh, nhưng lại nói không nên lời ngoan tâm. Nàng tuy rằng trí tuệ, nhưng dù sao trời sanh tính dịu dàng, vĩnh viễn không có loại dũng khí rời nhà trốn đi như tỷ tỷ, hơn nữa luôn nhớ tình thân, hết lần này đến lần khác nhường nhịn ca ca và chị dâu, nhưng không nghĩ tới, bọn họ càng ngày càng quá đáng…
Lại nói đến Vân Mộng Sơ, nàng lúc này một mình có chút cố sức đẩy cửa ra ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thiền Lục đứng chờ ở hành lang.
Nàng lắc lư bước đến cạnh Thiền Lục, nói: “Trà.”
Thiền Lục hơi kinh ngạc nhìn Vân Mộng Sơ, là sườn phi nhà mình muốn uống trà sao? Sao lại để Vân Mộng Sơ đến nói.
Kỳ thực theo lý mà nói, nàng là hẳn nên dâng trà, nhưng nàng vừa thấy bộ dạng kiêu ngạo vô lý kia của Tống thị liền lười quan tâm bà ta, trực tiếp lui xuống, hiện tại Vân Mộng Sơ đi ra muốn trà, nàng nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn hoả tốc đi nấu nước pha trà.