Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 62

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một lát sau, tất cả nha hoàng trong phòng Vương phi đều đi sạch sẽ, chỉ còn lại Thiền Lục và vài tiểu nha hoàn sau lưng Từ Thư Uyển.

Nữ tử kia, cũng chính là chị dâu của Từ Thư Uyển, lúc này mở miệng ra lệnh Thiền Lục: “Ngươi cũng mang tiểu nha hoàn lui xuống đi.”

Từ Thư Uyển khẽ nhíu mày, đây là nha hoàn của nàng, vậy mà chị dâu mình vẫn bất kể, lên tiếng sai sử.

Nàng phất phất tay, nhường Thiền Lục dẫn các tiểu nha hoàn lui xuống.

Vốn định bảo Thiền Lục cũng mang Vân Mộng Sơ đi, nhưng không nghĩ tới Vân Mộng Sơ lại ôm cổ Từ Thư Uyển không tha, Từ Thư Uyển đành phải tiếp tục ôm nàng.

Chỉ một chốc sau, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Vẻ mặt tươi cười của mợ nhất thời tiêu thất, trên khuôn mặt diễm lệ chỉ còn lại lạnh như băng, bà nói với Từ Thư Uyển: “Không nghĩ tới ngươi nuôi đứa tiểu dã loại này tốt như vậy.”

Từ Thư Uyển mím môi, nhàn nhạt nói: “Nàng là con của tỷ tỷ, không phải là dã loại.”

“Hừ.” Mợ hừ lạnh một tiếng, “Còn không biết là dã loại của tỷ tỷ ngươi và tên dã nam nhân nào đâu, nhìn màu mắt nó là biết, chỉ biết phụ thân nó không phải là thứ gì tốt.”

Màu mắt của nàng?

Đây là lần đầu tiên Vân Mộng Sơ nghe có người nói màu mắt của nàng có vấn đề.

Mắt nàng chẳng lẽ không phải màu đen sao? Nhìn vào gương đồng vốn chẳng mấy rõ ràng, nàng chỉ mơ hồ thấy mắt mình màu đen, chẳng lẽ trong màu đen còn kèm theo màu khác?

Nàng phải đợi lớn hơn một chút lại hỏi Từ Thư Uyển mới được.

Từ Thư Uyển cúi đầu nhìn hai tròng mắt của Vân Mộng Sơ.

Nếu nhìn không cẩn thận, mắt Tiểu Sơ chính là màu đen, đen đến độ khiến người ta cảm thấy thập phần thuần túy.

Nhưng nếu đứng dưới ánh mặt trời hoặc dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy trong mắt Tiểu Sơ lộ ra sắc tím thẫm, điều này chứng minh lai lịch của phụ thân nàng không đơn giản.

Từ Thư Uyển tin tưởng vào tỷ tỷ của mình, tỷ tỷ nàng là người lòng dạ cao ngạo, nếu không phải là nhân trung long phượng, tỷ tỷ nàng tuyệt đối sẽ không ủy thân gả cho.

Tỷ tỷ nàng tuyệt đối sẽ không nan kham như lời chị dâu nói.

“Tẩu tẩu.” Khẩu khí của Từ Thư Uyển trở nên lạnh như băng một ít, “Xin chú ý lời nói, Tống gia hẳn là không dạy nữ nhi ăn nói như vậy.”

“Tỷ tỷ ngươi làm chuyện xấu hổ, còn không cho ta nói sao. Ta thấy, cũng chỉ có ngươi xem cái thứ hao tiền tốn của kia là bảo bối, cư nhiên còn đi cầu Vương gia cho ngươi dưỡng nó, chẳng lẽ ta và ca ca ngươi thiếu nó một ngụm cơm sao?” Mợ, cũng chính là Tống thị, khinh thường nói.

Từ Thư Uyển cười lạnh, “Nếu không phải là ta kịp thời trở về, Tiểu Sơ chỉ sợ đã bị tẩu và ca ca bỏ cho chết đói.”

“Đó là chính nó không chịu ăn.” Tống thị một chút cũng không đỏ mặt nói, “Quên đi, ta hôm nay đến không phải tìm ngươi nói chuyện này. Sang năm mới, ca ca ngươi muốn thăng lên thành Phó Tham Lĩnh Hộ Quân hàm tứ phẩm, ngươi đừng quên đi nói với Vương gia.”

Nghe đến đó, Vân Mộng Sơ cảm thấy mình nhịn không nổi.

Bà mợ này đúng là cực phẩm.

Đến mắng nàng là dã loại đã đành, cư nhiên còn từng bỏ đói nàng, bà mợ này ác độc đến độ ngay một đứa trẻ cũng không muốn cho ăn rồi sao.

Mắng nàng thì đã mắng rồi, hiện tại còn dám mở miệng yêu cầu Từ Thư Uyển làm này làm nọ.

Lúc tới, một câu chào hỏi cũng không có, vừa lên tiếng liền mắng mỏ sỉ vả nàng một hơi, rồi lại quăng ra một câu yêu cầu Từ Thư Uyển hỗ trợ làm việc. Chẳng lẽ bà mợ này không biết lễ nghi cơ bản nhất khi đi cầu cạnh người khác là phải có thái độ tốt một nhất, hoặc đưa tặng vài món lễ vật gì sao? Cho dù là thân thích với nhau, cũng phải có ý tứ một chút nha. Nào có ai lôi người ta ra vũ nhục một hồi, xong lại dùng khẩu khí mệnh lệnh bảo người ta làm việc cho mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »