Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thất Nguyệt ý vị thâm trường nhìn nàng, “Ta chỉ biết là, một người thay đổi quỹ tích vận mệnh, cần một người không thể đoán trước đi trấn trụ, bằng không hậu quả khó lường.”

Người không thể đoán trước, người thay đổi quỹ tích vận mệnh?

Ngường không thể đoán trước hẳn là chỉ nàng, vậy người thay đổi quỹ tích vận mệnh là chỉ ai?

Sự tình càng lúc càng thần quái.

Nàng nhíu mi suy tư, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mình xuyên không, có lẽ là một loại minh minh trung nhất định.

Thất Nguyệt lúc này nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta nhìn không thấu vận mệnh của ngươi, cũng không có cái gì tốt để chỉ điểm cho ngươi. Mọi sự trong thế gian đã sớm có an bài, ngươi chỉ cần tận tâm làm bổn phận của mình là được, nếu như có khó khăn thì có thể đến chỗ của ta tìm ta. Nếu là chuyện có thể giúp, ta sẽ nể mặt hắn mà tận lực giúp ngươi.”

Vân Mộng Sơ lúc này cười tủm tỉm nhìn Thất Nguyệt, “Thất Nguyệt đại sư, ngài nói, nếu như ta nói ra chuyện ngài thân là người xuất gia lại thích ăn thịt… Sẽ có hậu quả gì đây?”

Thất Nguyệt ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn nàng, “Xú nha đầu, sớm biết vậy, ta đã để cho ngươi ở bên ngoài chịu lạnh, không cho ngươi tiến vào. Sư phụ, sư huynh của ngươi cũng không có tư cách tiến đến, ta chỉ có cho mỗi mình ngươi đến, lại đưa tới một con bạch nhãn lang.”

Vân Mộng Sơ ha ha cười, “Ngài không thể nói như vậy nha… Ta cũng chỉ là nghĩ hết khả năng để tranh thủ một chút đồ vật thôi. Ngài nếu chịu khó giúp ta một chút, ta sẽ tranh thủ thường xuyên đến thăm ngài, bảo đảm mỗi lần tới đều mang đến cho ngài các loại cao lương mỹ vị, ngài thấy thế nào?”

Thất Nguyệt khẽ hất cằm lên, “Ngươi không cần hấp dẫn ta. Ở trước mặt ta, vẫn là dẹp chút thủ đoạn đó của ngươi đi. Ngươi muốn thứ tốt gì ở chỗ ta, có thể nói thẳng.”

Vân Mộng Sơ sờ sờ mũi, vị Thất Nguyệt đại sư này tuy tính tình có vẻ sảng khoái, nhưng rõ ràng là loại tính tình sảng khoái kèm theo kiêu ngạo, không dễ đối phó nha.

Nàng bãi ra một khuôn mặt tươi cười, “Kỳ thật thứ mà ta muốn xin cũng không cao, chỉ là hi vọng ngẫu nhiên có thể mượn dùng danh tiếng của ngài một chút. Trước đây ta nghe nói, ngài là người nổi danh khắp thiên hạ, ngay cả Hoàng Thượng cũng tôn kính ngài. Một tiểu nhân vật như ta phải tìm một cây đại thụ che chở mới sống được a.”

Thất Nguyệt thấy khuôn mặt cười làm lành của nàng, âm thầm thở dài một hơi, trong đầu không kiềm được xuất hiện một khuôn mặt khác, lòng nhịn không được chua xót lên.

Bà tuy nói người ngoài là xuất gia cắt đứt hồng trần, nhưng trên thực tế, hồng trần của bà, chưa từng giải quyết xong.

Thôi kệ, mình bây giờ đã không có gì phải níu kéo, cho người đến từ cùng một nơi với hắn một chút tiện nghi thì có ngại gì, như vậy tối thiểu sẽ không cô phụ lời nhắn gửi của hắn.

Thất Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Nhìn không ra nha đầu ngươi còn là một kẻ thích lấy oán trả ơn. Được thôi, ta cho phép ngươi ngẫu nhiên dùng tên của ta một chút, ngươi khi nào rỗi rảnh muốn đến gặp ta đều được. Nhưng nếu ngươi tùy ý làm ác, không cần chờ người khác xử lý ngươi, ta sẽ là người đầu tiên liền phái người thu dọn ngươi. Ngươi tốt nhất hãy tin rằng ta có năng lực như thế.”

Vân Mộng Sơ lập tức gật đầu như giã tỏi, “Ngài yên tâm đi, ta chỉ muốn chăm sóc tốt cho người bên cạnh ta thôi, chưa bao giờ nghĩ làm chuyện ác.”
« Chương TrướcChương Tiếp »