Thất Nguyệt thỏa mãn ăn xong chân gà, thế này mới đem lực chú ý một lần nữa đặt lên người Vân Mộng Sơ, ánh mắt dần dần lộ ra hứng thú dày đặc, “Vân Mộng Sơ? Nha đầu thú vị, ta muốn gặp ngươi thật ra không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút thôi.”
Vân Mộng Sơ mở to mắt, bình tĩnh nhìn bà.
“Ta biết ngươi nghe hiểu được, ngươi cũng không cần giấu giếm ta, ta biết ngươi không thuộc về nơi này…” Thất Nguyệt lẳng lặng nói, “Ngươi cũng không cần phòng bị ta, ta sẽ không nói chuyện của ngươi ra, dù sao có một số việc là thiên cơ không thể tiết lộ, nói quá nhiều, chính ta sẽ bị trời phạt.”
Vân Mộng Sơ lúc này hơi hơi chu miệng, nghiêng đầu như thể không hiểu nhìn Thất Nguyệt, không quá thuần thục nói: “Sao —— sao?”
Thất Nguyệt xì một tiếng bật cười, “Tiểu nha đầu, đừng làm cái bộ dạng này trước mặt ta, công lực vờ vịt của ngươi kém hơn một người mà ta từng thấy nhiều, ngươi bớt dùng tâm cơ đi, nếu lại tiếp tục vờ vịt như vậy nữa, nói không chừng ta sẽ đổi ý, kể chuyện gì đó cho Lăng Hiên nghe.”
Nghe xong lời này, Vân Mộng Sơ lập tức thu hồi biểu cảm ngây thơ, cúi mắt suy tư một lát, rồi nhợt nhạt cười, “Thất Nguyệt đại sư, ngài đã muốn ta nói, vậy ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngài, ta muốn biết ngài vì sao muốn gặp ta? Còn có, vì sao có nhiều người muốn gặp ngài như vậy, nơi này có gì đặc biệt sao?”
Thất Nguyệt thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Vân Mộng Sơ hiện lên nét thành thục, không chút cảm thấy kỳ quái, chỉ bật cười lắc đầu, “Xem ra ngươi vừa đến nơi này không lâu, còn chưa nghe qua tên của ta. Bọn họ muốn gặp ta, đơn giản vì hai phương diện: cầu ta chữa bệnh hoặc là cầu ta chỉ điểm khỏi bế tắc, đơn giản như vậy.”
Nghe đến đó, Vân Mộng Sơ nhịn không được hỏi: “Ngài nói như vậy, có phải là ngài trước đây từng gặp người giống như ta?”
Nàng vừa hỏi xong, biểu cảm trên mặt Thất Nguyệt cứng ngắc một lát, lát sau giãn ra, “Đúng vậy, đã từng gặp qua, ta đã đáp ứng với hắn, nếu sau này ta gặp phải người giống như hắn, sẽ đối xử tử tế một chút với người đó, cho nên, hôm nay ngươi mới có được loại đãi ngộ này. Phải biết rằng, trên đời này, người có thể bước vào phòng của ta, không được bao nhiêu người.”
Vân Mộng Sơ nghe xong, trong lòng khẽ động, quả nhiên là có tiền bối xuyên không, như vậy liên hoàn khấu trong tay Lăng Hiên hẳn là do vị tiền bối xuyên không đó lưu lại. Không biết vị tiền bối xuyên không đó hiện tại thế nào…
“Vị tiền bối kia…”
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết bất kì tin tức nào của hắn.” Thất Nguyệt trảm đinh tiệt thiết* nói.
* trảm đinh tiệt thiết = chém đinh chặt sắt; ý nói sự quả quyết, dứt khoát.
Nàng nhất thời câm miệng, thức thời không hỏi.
Không khí trong phòng trầm mặc một lát, Vân Mộng Sơ lại nghe Thất Nguyệt nói: “Ta muốn gặp ngươi, chỉ là muốn xem một chút, người từ nơi đó đến, có điểm gì bất đồng…”
“Vậy hiện tại đã nhìn thấy điểm bất đồng chưa?” Nàng cười hỏi.
Thất Nguyệt lắc đầu, “Có một số việc, phải là tự ngươi đoán mới tốt.”
Nghe đến đó, Vân Mộng Sơ nhớ tới một việc, Lăng Hiên và Thất Nguyệt rõ ràng là nhận thức, như vậy, liên hoàn khấu trong tay Lăng Hiên…
“Mạo muội thỉnh giáo đại sư, liên hoàn khấu trong tay sư phụ, có phải là do đại sư đưa?”
Lần này Thất Nguyệt thật rõ ràng gật đầu, “Là ta đưa.”
“Vậy, đại sư, chẳng lẽ đã sớm biết ta sẽ đến?”