Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 56

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc nãy, khi vị Tứ sư huynh này khi nói chuyện, tuy rằng biểu cảm rất nhu hòa, nhưng nàng cứ cảm thấy mắt Tứ sư huynh như mắt sói, trốn đi một chút có vẻ tốt hơn.

Tứ sư huynh khóe miệng giật giật, này, tựa hồ không đúng rồi…

Hắn nhớ là muội muội nhà hắn rất thích chơi với hắn a, sao giờ đến chỗ Vân Mộng Sơ, mị lực của bản thân thế nhưng không hữu hiệu.

Sở Thiên Hựu ngồi bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, vươn một bàn tay nắm lấy tay Vân Mộng Sơ, giúp nàng sưởi ấm, tay kia thì kéo ghế nhích lại sát cạnh nàng, ôm lấy nàng, nhường nàng ấm áp thêm một ít. Hắn trước giờ luôn tập võ nên cường thân kiện thể, so tiểu hài tử cùng tuổi thì thân thể hắn tốt hơn không ít, tuy rằng mùa đông rét lạnh, nhưng hắn chỉ cần mặc áo bông là đủ rồi, hoàn toàn không cần mặc thêm cái gì áo choàng lông chim, lông thú gì hết, biến thành hiện tại chỉ có thể xoa tay sưởi ấm cho nàng. Có lẽ lần sau cùng nàng xuất môn, hắn hẳn là mặc thêm một cái áo choàng.

“Tứ sư huynh, chiêu mà huynh dùng để đối phó muội muội của huynh hoàn toàn không hữu hiệu với Tiểu Sơ, huynh hãy buông tha đi.”

Tứ sư huynh nghe xong lẩm bẩm nói: “Ta cũng không tin, ta thử lại…”

Hắn vừa dứt lời, cửa nhà trúc đã bị mở ra, Lăng Hiên xuất hiện tại cửa, Tứ sư huynh lập tức thành thật.

Lăng Hiên nói với Tứ sư huynh: “Đại hoàng tử, Thất Nguyệt đại sư cho mời.”

Đại… Đại hoàng tử?

Tứ sư huynh của nàng chính là Đại hoàng tử? Khó trách thân phận cao hơn Sở Thiên Hựu.

Sư phụ của nàng thật đúng là ngầu nha, ngay cả Đại hoàng tử cũng có thể mang về làm đồ đệ.

Sau khi Đại hoàng tử rời khỏi, Lăng Hiên ngồi xuống vị trí vừa rồi của Tứ sư huynh, như thể đang yên lặng suy tư cái gì.

Một lát sau, Đại hoàng tử trở lại, biểu cảm không tốt lắm, phảng phất có gì đó phiền lòng.

Kế tiếp đến phiên Sở Thiên Hựu.

Kỳ thực Vân Mộng Sơ đến giờ vẫn không rõ mọi người tới gặp Thất Nguyệt đại sư làm cái gì, mà gặp mặt như vậy, đến cùng là nhờ ông ta giải đáp nghi vấn hay giải thích nghi hoặc gì sao…

Nàng cuộn mình ôm chân nghĩ.

Lúc mình gặp Thất Nguyệt đại sư, nên làm cái gì bây giờ…

Sư phụ nhà nàng lại không dặn dò cái gì, nàng phải làm cái gì a.

Sư phụ thật muốn khóc, ngươi mới nhỏ như vậy, liền tính là dặn dò ngươi, ngươi có thể nghe hiểu được sao?

Bất quá một lát sau, Sở Thiên Hựu trở lại, mặt mày vẫn là mặt than như trước, làm cho người ta nhìn không ra hỉ giận.

Hắn đi thẳng tới trước mặt Vân Mộng Sơ, dùng sức bế nàng từ trên ghế xuống, nắm tay tay nàng đi tới một căn nhà trúc khác, do dự một lát, khẽ cúi người nói với nàng: “Tiểu Sơ đừng sợ, chỉ cần đi vào trong thôi, nhớ phải nghe lời vị Thất Nguyệt đại sư bên trong, biết không? Ta ở bên ngoài chờ muội.” Hắn nói xong, nghiêm cẩn quan sát biểu cảm của nàng.

Vân Mộng Sơ khẽ cắn môi, cười cười với hắn, không có trả lời.

Sở Thiên Hựu giúp nàng mở cửa trúc, đẩy nhẹ người nàng một chút, đưa nàng vào bên trong, sờ sờ tóc nàng một hồi mới đóng cửa lại.

Ánh vào mắt là một căn nhà trúc bài trí đơn giản, tuy rằng lịch sự tao nhã, nhưng có chút khuyết thiếu nhân khí.

Nàng nuốt ngụm nước miếng, cứ cảm thấy nơi này có chút kì quái, nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước, cũng không biết vị Thất Nguyệt đại sư kia ở nơi nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »