Cái gì cũng không có!
Chỉ là một cái bàn trống trơn và mấy cái ghế trúc nhỏ.
Giữa những ngày tháng giêng lạnh chết người, bên trong nhà trúc còn lạnh hơn bên ngoài, may mà nàng còn có mớ nhiệt lượng nhờ lặn lội đường xa mang đến, bằng không phỏng chừng đã đông lạnh chết.
Vị Tứ sư huynh một thân quý khí kia của nàng thản nhiên ngồi xuống một cái ghế, sờ sờ mũi, “Chỗ của Thất Nguyệt đại sư vẫn đơn sơ trước sau như một a.”
Sở Thiên Hựu khẽ dùng sức, ôm Vân Mộng Sơ đặt lên ghế trúc, bản thân thì ngồi xuống đối diện Tứ sư huynh.
Tứ sư huynh tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Thiên Hựu, “Ngũ sư đệ, đây là lần đầu tiên ta thấy đệ chăm sóc người khác như vậy. Chỗ Thái Hậu ngẫu nhiên cũng có những tiểu hài tử cỡ tuổi Vân Mộng Sơ, sao cho tới bây giờ cũng không thấy ngươi quan tâm như vậy? Nàng có cái gì đặc biệt sao?”
Sở Thiên Hựu lãnh mặt, lựa chọn không trả lời vấn đề này.
Tứ sư huynh có vẻ đã hiểu rõ bản tính của Sở Thiên Hựu, cũng không yêu cầu hắn trả lời, nhún vai, dựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Sở Thiên Hựu thình lình hỏi: “Người mà đệ nhờ huynh tìm thế nào rồi?”
Tứ sư huynh nghe xong, vẻ mặt khó có dịp trở nên nghiêm túc một ít, khẽ lắc đầu, “Ta đã phái người đi, một chút tin tức đều không tra được, đệ vì sao muốn tìm người kỳ quái như vậy? Tìm bọn họ có ích lợi gì sao?”
Sở Thiên Hựu chỉ mím môi, rũ mắt xuống, cũng không giải thích nguyên nhân.
Thật sự khó tìm sao…
Không được, vì mẫu thân, hắn nhất định phải tìm được.
Sở Thiên Hựu ngẩng đầu lên, nghiêm cẩn nhìn Tứ sư huynh, “Tứ sư huynh, lại tăng thêm người đi, cẩn thận tìm xem.”
Tứ sư huynh do dự một lát, nhưng khi nhìn đến vẻ kiên định – biểu cảm hiếm có ngoại trừ bộ mặt than – của Sở Thiên Hựu, hắn rốt cuộc gật gật đầu, “Ta sẽ, đệ yên tâm đi.”
Sở Thiên Hựu muốn tìm người nào? Còn muốn cầu xin Tứ sư huynh của nàng, chẳng lẽ người của vương phủ không thể tìm sao…
Vân Mộng Sơ thầm nghĩ, xoa hai bàn tay vào nhau, nhiệt lượng từ chuyến lặn lội đường xa vừa rồi trên cơ bản đã tiêu hao hầu như không còn, nàng bắt đầu cả người phát lạnh lên, đành phải hơi cuộn mình thân mình, ý đồ nhường bản thân ấm áp một ít.
Lúc này nàng mặc áo bông bằng gấm đỏ kiểu Tứ Xuyên, trên đầu thắt hai cái bím tóc đáng yêu, khuôn mặt bởi vì rét lạnh nên có chút trắng, cả người cơ hồ co lại thành một khối cầu, khiến người ta thấy liền tâm sinh thương tiếc.
Luôn tự khoe thương hương tiếc ngọc, Tứ sư huynh thấy thế, mở tấm áo choàng da báo đen ra, vươn tay ôn nhu nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu sư muội lạnh phải không? Lại đây sư huynh ôm ôm.”
Ngoại trừ muội muội cùng cha khác mẹ nhà mình, đây là lần đầu tiên hắn gặp một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, đương nhiên là lòng hiếu kỳ nổi lên. Vốn định đùa một phen, nhưng bất đắc dĩ ngũ sư đệ nhà mình lại bãi cái mặt lạnh như băng ở đó, khiến hắn không tiện ra tay, bất quá Vân Mộng Sơ bị lạnh, vừa vặn cho hắn một lý do quang minh chính đại để ôm tiểu hài tử.
Hắn tự nhận bộ dạng không kém tên Sở Thiên Hựu kia, biểu cảm càng thêm hòa ái dễ gần không biết bao nhiêu lần, chỉ cần vươn tay, tiểu sư muội đáng yêu này nhất định nguyện ý cho hắn ôm.
Chính là không nghĩ tới ——
Vân Mộng Sơ nghe xong những lời này, chẳng những không nhào vào lòng hắn, ngược lại rụt lui ra sau, phảng phất có chút sợ hãi hắn.