Vân Mộng Sơ là bị Ninh Thúy nhẹ nhàng vỗ tỉnh. Lúc nàng tỉnh, xe ngựa đã dừng lại, nàng dụi dụi mắt, để Ninh Thúy ôm mình xuống xe.
Sau khi xuống xe ngựa, Sở Thiên Hựu đến nắm tay nàng đến trước mặt Lăng Hiên tiên sinh, nàng ngẩng đầu nhìn tấm bảng ngôi chùa:
Phổ Độ Tự.
Phổ độ chúng sinh sao…
Nàng không thèm để ý cười cười, đi theo sau Lăng Hiên tiên sinh đi vào.
Hôm nay dù là mùng ba tháng giêng, vẫn có vài người đến thắp hương bái Phật, Lăng Hiên tiên sinh nói gì đó với tiểu hòa thượng gác cửa, một lát sau lão hòa thượng mặc áo cà sa đi ra, dẫn bọn họ đến chân núi phía sau chùa.
Chân núi phía sau chùa là một cánh rừng trúc nhìn không thấy biên giới, bốn mùa trúc xanh, giữa mùa đông tuyết trắng có vẻ phá lệ trân quý.
Đến nơi này, Lăng Hiên tiên sinh vẫy tay bảo đoàn hộ vệ, nha hoàn và gã sai vặt ở lại chờ trong sương phòng ngoài rừng trúc, một mình hắn mang theo đệ tử vào trong rừng trúc.
Đoạn đường từ cổng chùa đến rừng trúc không ngắn, Vân Mộng Sơ khẽ thở phì phò, hiển nhiên đã mệt mỏi.
Sở Thiên Hựu luôn nắm tay nàng, đương nhiên cảm giác được nàng bước đi càng ngày càng chậm, định nói sư phụ chậm một chút, nhưng nhớ tới quy củ ở chỗ Thất Nguyệt đại sư, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Tiểu Sơ, kiên trì chịu đựng, muốn gặp Thất Nguyệt đại sư phải tự mình đi qua phiến rừng trúc này, biết không.”
Vân Mộng Sơ ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Hựu, khuôn mặt nàng thập phần non nớt, thế nhưng tràn đầy kiên định, thập phần nghiêm cẩn gật đầu.
Sở Thiên Hựu trong lòng khẽ chấn động, hắn nói những lời này với Vân Mộng Sơ, nguyên bản cũng không trông cậy nàng có thể nghe hiểu, cũng không trông cậy nàng sẽ đáp lại cái gì, chính là muốn cổ vũ nàng một chút mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới, nàng còn nhỏ như vậy, thế nhưng ở tình huống mệt mỏi như thế, không khóc không náo, còn kiên định cam đoan gật đầu với hắn.
Đứa bé còn nhỏ như vậy đã biết nghe lời, có hiểu biết…
Hắn nhắm chặt mắt, nhớ tới Triệu Diệc Như bốc đồng kiếp trước, chỉ đi có một chút liền la hét mệt mỏi, ầm ĩ đòi ngồi kiệu, thật sự là khác nhau một trời một vực.
Hắn khẽ nắm chặt tay Vân Mộng Sơ, cố tình bước chậm lại dẫn nàng theo.
Ngay lúc Vân Mộng Sơ cảm thấy mình sắp nằm sấp xuống, rừng trúc rốt cục đã đi xong, trước mặt mọi người lúc này là một tòa nhà hai tầng bằng trúc.
Vân Mộng Sơ thấy căn nhà trúc này, chỉ có một ý tưởng: mùa đông ở nhà trúc, đúng là không sợ lạnh!
Rốt cục đến được nhà trúc, Sở Thiên Hựu khẽ ôm lấy Vân Mộng Sơ, nhường nàng tựa vào người hắn, nghỉ ngơi một chút, còn hắn thì nhìn sang Lăng Hiên, chuẩn bị đợi lệnh.
Vị Tứ sư huynh luôn đi theo sau Lăng Hiên bỗng quay đầu lại, thấy Vân Mộng Sơ tựa vào người Sở Thiên Hựu thở dốc, có chút ngoài ý muốn. Hắn đi đến cạnh Sở Thiên Hựu, cúi đầu cười tủm tỉm nói với nàng: “Không ngờ tiểu sư muội còn nhỏ như vậy nhưng vẫn kiên trì được, không tệ, khó trách sư phụ sẽ coi trọng.”
Lăng Hiên lúc này chỉ vào một căn nhà trúc nhỏ bên cạnh, nói với ba đệ tử: “Các con vào trong đó chờ, ta đến gặp Thất Nguyệt đại sư trước.”
Ba đệ tử ngoan ngoãn gật đầu, đi tới một căn nhà trúc bên cạnh.
Vào nhà trúc, Vân Mộng Sơ nguyên bản chờ mong sẽ có bếp lò hay củi lửa gì đó, tệ lắm cũng phải có một thứ ấm áp, nhưng là ——