Vân Mộng Sơ chỉ nhu thuận cười với hắn, cái gì cũng chưa nói. Lăng Hiên tiên sinh lúc này giương giọng nói: “Chúng ta lên xe ngựa trước đi, đến chỗ Thất Nguyệt đại sư sớm chừng nào, tốt chừng đó.”
Tứ sư huynh nghe vậy, thu hồi biểu cảm bất cần đời, thành thành thật thật theo sau Lăng Hiên lên một chiếc xe ngựa.
Về phần chiếc xe ngựa phía sau, đương nhiên là cho nàng và Sở Thiên Hựu.
Tuy rằng nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch, nhưng nàng và Sở Thiên Hựu hiển nhiên đều chưa đến bảy tuổi, cùng nhau ngồi chung xe ngựa là không có vấn đề gì.
Đến chỗ Thất Nguyệt đại sư không thích hợp đi nhiều người, cho nên, Vương phi lần này chỉ cho nàng và Sở Thiên Hựu dẫn theo một nha hoàn, chính là Ninh Thúy – đại nha hoàn thϊếp thân của Vương phi.
Ninh Thúy làm việc ổn trọng, hiểu lý thủ phận, để nàng đi theo, Vương phi là yên tâm nhất.
Vân Mộng Sơ lên xe liền ngáp một cái, sáng hôm nay thật sự thức quá sớm, giờ vào xe được cảm giác ấm áp dễ chịu vây quanh, nàng lại bắt đầu mệt rã rời. Mặc dù nàng rất muốn nhìn đường phố cổ đại, nhưng bây giờ đang là mùa đông, xe ngựa che kín thập phần nghiêm cẩn, nàng lại ngồi trong góc, hiển nhiên không có cơ hội nhìn ra bên ngoài, hơn nữa bên cạnh nàng còn có hai người “vướng bận”, nàng đành phải buông tha ý tưởng nhìn ngắm phố phường, thành thành thật thật vâng theo Chu Công triệu hồi, gục đầu liền ngủ.
Sở Thiên Hựu thấy thế, định kéo nàng nằm xuống đầu gối mình, nhưng hắn còn chưa kịp vươn tay, liền nhìn thấy Ninh Thúy đang yên tĩnh ngồi ngay đối diện. Tay hắn lập tức thay đổi phương hướng, đỡ Vân Mộng Sơ tựa vào một góc trong xe ngựa, lấy một tấm chăn gấm trong ngăn kéo dưới chân, đắp lên người nàng, nhường nàng an tâm ngủ.
Kỳ thực hắn rất muốn để nàng nằm ngủ trên đầu gối mình, chỉ tiếc thời gian địa điểm không đúng. Hắn nhớ mãi cảm giác khi để nàng nằm ngủ trên đầu gối mình lần trước, cảm giác này hoàn toàn bất đồng với cảm giác khi hắn ôm Triệu Diệc Như ở kiếp trước. Mỗi khi hắn ôm Vân Mộng Sơ, trong lòng lại nổi lên nhàn nhạt ấm áp, nhiều chút an tâm, giống như bản thân có một đứa con gái tựa vào đầu gối, làm nũng với hắn, khiến hắn cảm thấy thập phần hưởng thụ.
Hắn khó có dịp thất thần, nghiền ngẫm loại cảm giác này.
Đúng lúc này, xe ngựa bỗng xóc nảy kịch liệt, Vân Mộng Sơ vì tựa vào xe ngựa nên đầu bị đυ.ng bùm một cái, nàng hừ nhẹ một tiếng, khẽ nhíu mày mở to mắt, bàn tay đè lên chỗ cái ót bị đυ.ng.
Tuy rằng bốn vách xe ngựa đều được lót vải gấm rất dày, nhưng cũng không chịu nổi xóc nảy kịch liệt, rõ ràng xe ngựa thời đại này không có bộ phận giảm xóc gì cả, hơn nữa nàng còn là tiểu hài tử, chịu không nổi chấn động, cú va lần này làm ót nàng rất đau.
Sở Thiên Hựu thấy thế, do dự một lát, rốt cuộc vẫn vươn tay đặt lên ót nàng, thay nàng nhu nhu, sau đó nhẹ nhàng đỡ đầu nàng xuống, đặt nàng nằm lên đầu gối mình.
Ninh Thúy thấy thế, lập tức nói: “Thế tử, hãy để nô tì làm đi.”
Sở Thiên Hựu trầm mặc một lát, rốt cuộc ôm Vân Mộng Sơ đặt lên đùi Ninh Thúy.
Ninh Thúy đại biểu cho ánh mắt của mẫu thân, hắn vẫn là đừng làm ra chuyện khác người thì hơn, miễn cho mẫu thân nghĩ nhiều. Chính là giờ không còn loại cảm giác kia, trong lòng hắn bỗng cảm thấy có chút đáng tiếc. Bất quá còn nhiều thời gian, về sau còn có rất nhiều cơ hội. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn sang Vân Mộng Sơ đang gối đầu ngủ say trên đùi Ninh Thúy cư nhiên mang theo một chút ôn hòa.