Chương 52

Vân Mộng Sơ thụ sủng nhược kinh nhận lấy, sư phụ nhà nàng cũng không tệ, còn nhớ đến chuyện tặng lễ tân niên cho nàng, xem ra nàng lại có một chỗ dựa vững chắc ở cổ đại.

Sau tiết mục thu tiền mừng tuổi là bữa cơm đoàn viên, cơm nước xong, Sở Thân Vương liền ra phủ gặp bạn, bọn họ cũng đều tự trở về viện của mình.

.

.

.

Chỉ chớp mắt, mùng ba đến.

Sáng sớm ngày mùng ba, Vân Mộng Sơ còn đang trong giấc ngủ đã bị Từ Thư Uyển kéo dậy, mạnh mẽ lôi nàng đi rửa mặt thay quần áo, tùy tiện cho nàng ăn mấy miếng bánh, liền đem nàng ra chính sảnh.

Ở chính sảnh, Sở Thiên Hựu đã sớm ngồi chờ. Nàng đến không bao lâu, thân ảnh Lăng Hiên liền xuất hiện trước mắt mọi người.

Sở Thân Vương lần này bận tiến cung nghị sự, chỉ có một mình Vương phi ngồi ở chính sảnh, Lăng Hiên lúc tiến vào rất nghiêm túc, trực tiếp nói với Vương phi mình muốn dẫn hai đứa nhỏ đi.

Sở Thiên Hựu nghe vậy, kéo Vân Mộng Sơ xuống ghế, lúc này vẫn còn đang buồn ngủ rã rời, vỗ vỗ mặt nàng giúp nàng thanh tỉnh một chút, rồi dưới ánh mắt lo lắng của Từ Thư Uyển, những lời dặn dò của Vương phi, hắn dẫn Vân Mộng Sơ đi theo Lăng Hiên xuất môn.

Ra khỏi chính sảnh, bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, Vân Mộng Sơ nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, đây là lần đầu tiên ở cổ đại nàng được xuất môn đó nha, rốt cục có thể đi ra khỏi vương phủ vây nàng suốt mấy tháng.

Sau khi ra khỏi cổng vương phủ, ngoại trừ một ít hộ vệ đi theo, còn có hai chiếc xe ngựa hoa lệ, thân xe làm bằng gỗ hoa lê, màn che bằng gấm màu tím thẫm, vừa thấy liền biết người bên trong hẳn là có thân phận bất phàm.

Quả nhiên, một lát sau, một nam hài tử ước chừng mười tuổi nhô đầu ra từ một trong hai chiếc xe ngựa, lúc nhìn thấy Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu, có hơi sửng sốt, vội mở cửa xe định nhảy xuống.

Một gã sai vặt nhanh chóng giành nhảy xuống xe trước, hầu hạ tiểu nam hài mười tuổi kia xuống xe, cung kính đứng ở sau hắn.

Sở Thiên Hựu khẽ gật đầu với nam hài tử, “Tứ sư huynh.”

Vân Mộng Sơ thầm đánh giá vị Tứ sư huynh của mình, cẩm y xanh ngọc, hoa văn màu tím, bên ngoài khoác một tấm áo choàng da báo đen, diện mạo không tầm thường, một thân quý khí, đang tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng và Sở Thiên Hựu.

Nàng mơ hồ từng nghe Từ Thư Uyển nói, các đồ đệ còn lại của Lăng Hiên tiên sinh đều là người có thân phận tôn quý. Sở Thiên Hựu là ngũ đệ tử, luận về tôn quý thì tựa hồ xếp hạng thứ hai, tứ đệ tử của Lăng Hiên tiên sinh mới là người có thân phận cao nhất trong số các đệ tử. Thân phận cao hơn so với Sở Thiên Hựu thể là cái gì?

Trong lòng nàng trầm xuống, cơ hồ đoán được đáp án, kia cũng chỉ có hoàng tử.

Người mang thân phận hoàng tử là loại người mà nàng vạn vạn không thể đắc tội, bản thân mình xem ra nên thận trọng từ lời nói đến việc làm trước mặt vị Tứ sư huynh này.

Tứ sư huynh xuống xe ngựa, đến chỗ Lăng Hiên chào hỏi một tiếng, mới quay qua nói với Sở Thiên Hựu: “Ngũ sư đệ, đây là tiểu sư muội mà sư phụ mới nhận? Là tiểu biểu muội của đệ?”

Sở Thiên Hựu khẽ gật đầu, “Nàng tên là Vân Mộng Sơ.”

Khóe môi Tứ sư huynh khẽ cong lên, lộ ra nụ cười hơi bất cần đời, “Thật đúng là một tiểu sư muội đáng yêu nha, không biết sư phụ sẽ dạy nàng cái gì.”