Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 51

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng ngẩng đầu cười cười với Từ Thư Uyển, bộ dạng nàng bây giờ chẳng khác nào như chú hề, nhưng có thể khiến Từ Thư Uyển cười, coi như cũng không tệ.

Cẩn thận dặn dò thêm một phen, Từ Thư Uyển mới dẫn nàng đến chỗ Vương phi thỉnh an.

Buổi sáng ngày đầu tiên trong năm, mọi người phải tụ hợp lại cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.

Lúc bọn họ đến, hai chị em Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu hiển nhiên đã sớm an vị cạnh Vương phi, Chương di nương và Sở Thiên Hi cũng đến.

Hôm nay, Chương di nương cũng mặc một thân quần áo chói lọi, cài hoa lựu đỏ cộng thêm áo thêu hoa càng tôn lên nước da trắng nõn, lộ ra phong thái thành thục quyến rũ.

Chỉ tiếc, Sở Thân Vương vẫn ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà, ngẫu nhiên quay sang nói chuyện với Vương phi, từ đầu đến cuối đều không để ý đến một Chương di nương xinh đẹp vô cùng.

Vân Mộng Sơ trong lòng đầy nghi hoặc khó hiểu, nếu Sở Thân Vương thật sự không có một chút cảm giác với Chương di nương, vì sao lúc trước lại phát sinh quan hệ với Chương di nương, sinh ra Sở Thiên Hi?

Chẳng lẽ thật sự là du͙© vọиɠ quấy phá?

Nhưng Sở Thân Vương nhìn không giống như người trầm mê nữ sắc a!

Bí ẩn trong vương phủ quả nhiên rất nhiều.

Vương phi thấy Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ đến, lập tức đưa qua một cái hồng bao, nói: “Đây là của ta và Vương gia tặng cho Tiểu Sơ.”

Từ Thư Uyển lập tức tạ ơn nhận lấy, đồng thời nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ, mau cám ơn Vương phi, chúc tết Vương phi, sáng hôm nay dì đã dạy con, còn nhớ không?”

Vân Mộng Sơ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng cười với Vương phi, “Cám ơn, tân niên —— vui vẻ ——” nàng nói có hơi chậm, như thể còn chưa thuần thục, bất quá chung quy vẫn nói ra.

Vương phi cũng cười đáp: “Tân niên vui vẻ, qua một năm, Tiểu Sơ đã biết chúc tết.”

Vân Mộng Sơ hắc hắc cười cười, rồi quay sang lắc lư đi đến trước mặt Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu, không thuần thục nói lại câu tân niên vui vẻ, rồi tha thiết mong chờ nhìn bọn họ.

Bộ dáng này nhất thời đem Vương phi chọc cười, “Nhìn xem, nha đầu kia cho rằng nói những lời này sẽ có lễ vật, ba ba chạy tới xin này nọ.” Lời này vừa ra, liền ngay cả Sở Thân Vương nguyên bản cúi đầu uống trà cũng phì cười.

Từ Thư Uyển thì vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không có cách nào đối với nàng.

Vân Mộng Sơ kỳ thực chỉ muốn nói một câu tân niên vui vẻ với Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu, thật sự không định chờ lễ vật, hai người bọn họ cũng đều là đứa nhỏ, làm sao có thể chìa tay xin lễ vật. Đương nhiên nếu hai người bọn họ có thể cho, nàng tuyệt đối vui vẻ nhận, dù sao tiền a, không có ai ngại nhiều. Nói xong câu đó, nhìn vào mắt bọn họ một hồi, liền xoay người đi tới trước mặt Sở Thiên Hi, lặp lại câu tân niên vui vẻ với Sở Thiên Hi, điều này khiến Sở Thiên Hi giật mình không thôi.

Hắn vốn tưởng rằng, Vân Mộng Sơ sẽ không đến chúc tết hắn, không nghĩ tới Vân Mộng Sơ vẫn đến chúc tết hắn, hắn có chút hoảng loạn đáp lại một câu tân niên vui vẻ.

Vân Mộng Sơ nghe được trả lời, lại lắc lư đi về bên cạnh Từ Thư Uyển, thành thành thật thật đứng yên, bộ dạng ‘ta rất thuần lương vô hại’.

Bất quá khi nàng đứng được một lát, Sở Thiên Hựu đến bên cạnh nàng, từ bên hông lấy ra một cái hồng bao đưa cho nàng, “Sư phụ đưa cho muội.”
« Chương TrướcChương Tiếp »