Chương 50

Khi đó, cảm tình giữa hắn và Sở Thiên Hi thập phần “Tốt”, Chương di nương thấy con mình sống trong vương phủ không tệ, biết bản thân đời sau có dựa vào, coi như là an phận thủ thường.

Kiếp này, tình huống hoàn toàn bất đồng. Hắn và thứ huynh rõ ràng bất hòa, Sở Thiên Hi bị người trong phủ bị xa lánh, dưới loại tình huống này, Chương di nương rốt cục nhịn không nổi nữa, Sở Thiên Hi nếu cứ bị bỏ bê như vậy, nàng đời sau sẽ không có dựa vào, chỉ có thể xắn tay tranh giành.

Chỉ tiếc, nàng tỉ mỉ trang điểm, nàng bày ra đủ loại kế sách, nhưng Vương gia vẫn làm như không thấy nàng, mọi thứ đều là dã tràng xe cát.

Di nương trong hậu viện dù có tính toán cũng là tính toán trên người nam nhân của mình, đến khi nam nhân đó hoàn toàn bỏ qua nàng, không cần đương gia chủ mẫu ra tay, nàng căn bản cũng không thể làm ra được cái sóng gió gì.

Cho nên nha, xét đến cùng, cuộc chiến giữa các tiểu thϊếp, kỳ thực nam nhân cũng có trách nhiệm rất lớn.

Hắn tương lai nếu cưới vợ, nhất định không để xuất hiện loại chuyện như Chương di nương, Sở Thiên Hựu thầm hạ quyết tâm.

Vân Mộng Sơ thấy hoàn cảnh của Chương di nương, lại nhìn sang Từ Thư Uyển, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn rất nhiều.

May mà nàng được Từ Thư Uyển thu dưỡng, tuy rằng Từ Thư Uyển cũng bị Vương gia vắng vẻ, nhưng ít ra tiểu di của được lòng Vương phi, cuộc sống tuyệt đối tốt hơn Chương di nương.

Công sức Chương di nương trang điểm không mang lại tác dụng gì, chỉ phải cắn răng cùng Sở Thiên Hi trở về viện.

Từ Thư Uyển thấy Chương di nương đi rồi, thức thời ôm Vân Mộng Sơ định rời đi.

Không ngờ Vương phi lại cười nói: “Ở lại chỗ này đi, dì cháu các ngươi nếu lại về viện, một mình đón năm mới sẽ quạnh quẽ lắm nha, huống chi các ngươi cái gì cũng không chuẩn bị, ở lại đây vẫn hơn.”

Từ Thư Uyển nghe vậy, phảng phất thụ sủng nhược kinh gật gật đầu, dựa theo ý của Vương phi an phận ngồi bên cạnh, tuyệt không chủ động nói chuyện với Vương gia.

Cổ đại đón giao thừa thập phần nhàm chán, không có tiệc liên hoan, cũng không có các tiết mục giải trí, chỉ có Vương gia ngẫu nhiên trò chuyện này nọ với Vương phi.

Thân thể Vân Mộng Sơ rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, sớm chống đỡ không nổi, nghiêng đầu tựa vào vai Sở Thiên Hựu, vừa nhắm mắt liền ngủ mê đi.

Sở Thiên Hựu đỡ đầu nàng, để nàng nằm trên đùi mình, tiếp tục ngồi yên lặng như trước.

Từ Thư Uyển thấy thế, vội bước lên ôm Vân Mộng Sơ lên, Sở Thiên Hựu nhất thời cảm giác trên đùi trống không, chợt cảm thấy mờ mịt mất mát.

.

.

.

Vân Mộng Sơ ngủ một giấc thẳng đến sáng, sau một hồi sửa soạn, Từ Thư Uyển đưa cho nàng một cái hồng bao, vỗ vỗ khuôn mặt nàng, nói: “Tiểu Sơ lại lớn thêm một tuổi, tiểu di tặng con tiền mừng tuổi, Tiểu Sơ phải nhớ cất kĩ nha.”

Lúc này Vân Mộng Sơ đang ngồi trên giường, nhận lấy hồng bao từ tay Từ Thư Uyển, có chút thuần thục nói: “Tạ —— tạ ——” dứt lời, liền nhanh nhẹn nhét hồng bao vào dưới gối.

Đây là thu nhập đầu tiên của nàng ở cổ đại, đương nhiên là phải cất kĩ. Nàng tuổi còn quá nhỏ, tiền tiêu hàng tháng bình thường đều trực tiếp giao cho Từ Thư Uyển, nàng đến nay còn chưa được thấy một phân tiền nào, tiền mừng tuổi đương nhiên là phải giữ kĩ.

Từ Thư Uyển thấy thế, không khỏi bật cười, nhéo nhéo gương mặt nàng, “Tiểu Sơ, con thật đáng yêu.”