Nữ tử xinh đẹp thoáng gật đầu chào mỹ nữ ôn như, rồi cũng cùng nam hài bảy tuổi kia rời đi.
Đoàn người Vương phi đi rồi, trong phòng nhất thời rộng rãi rất nhiều.
Mỹ nữ ôn nhu kia ngồi xuống mép giường, hơi dùng sức đem nàng ôm vào lòng, vuốt ve sau lưng nàng, thì thào nói, “Tiểu Sơ, con không có việc gì thật là tốt… Nếu con có việc… Ta biết ăn nói thế nào…”
Xem ra vị mỹ nữ ôn nhu này không phải là mẹ nàng, mà là tiểu di* của nàng.
* tiểu di = em gái của mẹ.
Quan hệ này có chút phức tạp a…
Nàng nguyên lai là đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu nha.
Bất quá, tiểu di thì tiểu di, xem bộ dáng của vị mỹ nữ ôn nhu này, hẳn là thiệt tình yêu thương nàng.
Vân Mộng Sơ đang nghĩ ngợi, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nữ:
“Sườn phi, nô tì Ninh Thúy, đem dược mang tới.”
Sườn phi?
Tiểu di của nàng là sườn phi?
Thân phận này cũng tạm được.
Ít ra, che chở nàng lớn lên hẳn là không thành vấn đề.
Tiểu di nàng nhẹ nhàng ôm nàng đặt lại trên giường, tự mình đi ra ngoài nhận lấy gói thuốc và tờ giấy ghi những việc cần chú ý từ tay Ninh Thúy, sau lấy ra mấy khối bạc vụn trong người đưa cho Ninh Thúy, “Phiền toái ngươi, chút tiền ấy ngươi cầm mua chút son bột nước đi.”
Ninh Thúy liên tục lắc đầu, “Sườn phi, đây là việc làm thuộc bổn phận nô tì, nào dám muốn thưởng. Không biết chỗ sườn phi có còn thiếu dược liệu hoặc vật phẩm nào không, nô tì sẽ hồi bẩm Vương phi, lát nữa sẽ đem đến cho ngài.”
“Cũng không thiếu.” Tiểu di khẽ lắc đầu, “Thay ta cám ơn Vương phi ân điển.”
“Vâng, nô tì cáo lui.” Ninh Thúy hành lễ, xoay người rời đi.
Tiểu di cầm gói thuốc và tờ giấy ghi những việc cần chú ý đi vào phòng. Nàng đưa gói thuốc cho Thiền Quyên, “Thiền Quyên, đem nấu thành chén thuốc, ngàn vạn đừng giao cho người khác.”
“Vâng.” Thiền Quyên nhận lấy gói thuốc trong tay tiểu di, xoay người rời đi.
Tiểu di ngồi trở lại giường của nàng, mang theo một tia bi thương nhìn nàng, “Tiểu Sơ, ta ở trong vương phủ, chỉ còn lại con là người thân… Con nhất định phải mau khỏe lên.”
Nàng chớp chớp mắt, vươn tay nắm lấy tay tiểu di, không nói gì, chỉ nắm tay, phảng phất muốn an ủi nàng.
Tiểu di lập tức nắm lấy tay nàng, mang theo một chút kinh kinh hỉ hỏi, “Tiểu Sơ, con có thể nghe hiểu lời tiểu di nói? Con là đang an ủi tiểu di sao?”
Nàng vẫn như trước không nói gì, chỉ là dùng bàn tay yếu ớt không xương nắm tay tiểu di.
Tiểu di vươn tay kia vuốt ve tóc nàng, “Con còn nhỏ như vậy, đã thật tri kỷ… Nếu có thể nhìn đến, nhất định sẽ phi thường vui vẻ.”
Nếu có thể nhìn đến?