Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tề ma ma mang một đám hạ nhân đi dọn dẹp bàn tiệc, Vân Mộng Sơ đi theo vài vị chủ tử vào phòng trong đón giao thừa.

Lão Vương phi tuy rằng theo mọi người vào nhà, nhưng ngồi được một lát, liền nói với Sở Thân Vương: “Các ngươi đón giao thừa đi, ta đi trở về.”

Sở Thân Vương cười khổ, “Mẫu thân, khó có dịp mừng năm mới, bọn tiểu bối đều ở, ngài coi như là cùng bọn nhỏ cũng tốt, ở lại cùng chúng con đón giao thừa đi.”

Lão Vương phi cầm phật châu trong tay, thanh âm bình tĩnh nói: “Ta tuổi lớn, chịu không được khuya, vẫn là nghỉ sớm thì hơn.”

Sở Thân Vương nghe vậy, cũng không thể nói cái gì nữa, bất đắc dĩ cùng Vương phi tiễn lão Vương phi trở về Dưỡng Tâm Uyển.

Vân Mộng Sơ lúc này ngồi cạnh Sở Thiên Hựu, thấy lão Vương phi làm như vậy, trong lòng càng kỳ quái, không biết giữa lão Vương phi và Sở Thân Vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Sở Thiên Hựu ngược lại dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn một màn này, phảng phất như đã biết, ánh mắt khẽ nheo lại.

Một lát sau, Vương gia và Vương phi cùng nhau trở về, Sở Thân Vương vẻ mặt ảm đạm, hiển nhiên tâm tình không được tốt lắm.

Vương phi tiến vào, nói với những người khác: “Đều đi xuống đi, Thiên Hi, đêm nay ta đặc biệt cho phép con cùng Chương di nương gác đêm.”

Sở Thiên Hi nghe xong, hơi cúi người, “Tạ mẫu thân.”

Chương di nương cũng đến trước mặt Vương phi, khẽ cúi người, “Cám ơn Vương phi.” Nàng vừa cúi người, hương khí nhàn nhạt liền tỏa ra.

Chương di nương hôm nay hiển nhiên là đã cẩn thận trang điểm, mặc áo nhung thêu hoa, tóc cài hoa mẫu đơn, càng tôn thêm vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Kỳ thực, nếu luận về dung mạo, Chương di nương quả thực hơn Vương phi vài phần, nhưng mĩ mạo của Chương di nương chung quy là tục diễm, so ra kém khí chất hồn nhiên cao quý của Vương phi.

Lúc này Chương di nương dốc lòng trang điểm như thế, mục đích không cần nói cũng biết, đương nhiên là hi vọng hấp dẫn lực chú ý của Vương gia.

Nàng một năm có thể nhìn thấy Vương gia sợ là chỉ có ngày lễ ngày tết. Từ khi Sở Thiên Hi sinh ra, Vươn gia gần như không đặt chân đến viện của nàng. Nàng đã nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, dù bây giờ có đắc tội Vương phi thì sao chứ, xắn tay đi tranh giành một phen, vẫn tốt hơn cô độc tịch mịch đến khi chết già.

Cho nên, nàng hôm nay không còn vẻ điệu thấp như ngày xưa, tận lực trang điểm, muốn hấp dẫn Vương gia.

Chỉ tiếc, ánh mắt Sở Thân Vương hoàn toàn không dừng lại trên người nàng, làm như không thấy bộ dạng tỉ mỉ trang điểm của nàng.

Ngược lại là Vương phi đã sớm lưu ý đến hành động của Chương di nương, trong lòng thầm cười lạnh, xem ra có người càng lúc càng nhịn không được, đợt giáo huấn vài năm trước chỉ sợ là không đủ khắc sâu.

Sở Thiên Hựu lẳng lặng cúi đầu, không nói một lời.

Kiếp trước, mỗi lần đến trừ tịch, hắn luôn đau lòng hai mẹ con Sở Thiên Hi và Chương di nương phải ăn qua tết thập phần tịch mịch, cho nên lần nào hắn cũng năn nỉ Vương phi hoặc Vương gia cho hai người bọn họ cùng đón giao thừa.

Mỗi khi hắn thỉnh cầu, Vương phi đều dị thường tức giận bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Hắn làm như vậy giúp Chương di nương không cần tận lực trang điểm, không cần mạo hiểm đắc tội Vương phi cũng có thể gặp Vương gia, cũng đồng thời tạo nhiều cơ hội cho Sở Thiên Hi lộ mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »