Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nhìn Vân Mộng Sơ. Không thể phủ nhận, hắn thực muốn dưỡng Vân Mộng Sơ như con gái mình, nhưng nếu đứa con gái này sớm hay muộn sẽ thành người của Sở Thiên Hi, hắn còn dưỡng để làm gì nữa.
Dưỡng hổ thành hoạn, loại chuyện thế này, hắn làm một lần là đủ rồi.
Vân Mộng Sơ nhìn thần sắc của Sở Thiên Hựu, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay Sở Thiên Hựu đối mặt nàng hình như thần sắc lạnh như băng rất nhiều.
Là vì Sở Thiên Hi sao?
Hai huynh đệ này thật đúng là không hợp nhau, xem ra nàng sẽ bị kẹt ở giữa, mà không thể không thân thiện với cả hai bên.
Nàng phải tỏ ra thân cận một người hơn, tỏ vẻ lập trường bản thân một chút.
Lựa chọn ai đây?
Tuy Sở Thiên Hi thoạt nhìn hiền lành, dễ nói chuyện hơn Sở Thiên Hựu rất nhiều, nhưng nàng lại tin tưởng Sở Thiên Hựu. Dù sao cũng là Sở Thiên Hựu kéo khối thân thể này từ quỷ môn quan trở về, cũng là Sở Thiên Hựu tìm thái y đến chẩn mạch cho nàng. Sở Thiên Hựu tuy rằng thập phần lạnh như băng, nhưng cũng là người đáng để tin cậy.
Nghĩ đến đây, nàng nắm lấy bàn tay Sở Thiên Hựu, nói với hắn: “Cười ——” Nàng nói xong, miệng cong lên, lộ ra một nụ cười tươi tắn ngọt ngào.
Sở Thiên Hựu có chút sửng sốt, đây là nói với hắn sao, muốn hắn cười? Hắn sớm đã quên nên cười thế nào.
Cơ mặt hắn cứng ngắc, hoàn toàn không có phản ứng, lạnh lùng tùy ý Vân Mộng Sơ nắm tay mình.
Lúc này Sở Thiên Hi đi tới bên cạnh hai người, “Tam đệ, bàn cờ đã dọn xong.”
Sở Thiên Hựu khẽ gật đầu, đang định xoay người đi đến chỗ bàn cờ, bỗng nhiên cảm thấy tay áo bị kéo lại, nhìn xuống, phát hiện Vân Mộng Sơ nắm chặt lấy tay áo của hắn, bám riết không tha.
Sở Thiên Hi thấy thế, đến bên cạnh Vân Mộng Sơ, ôn nhu nói với nàng: “Tiểu Sơ ngoan, Thiên Hi ca ca mang muội đi qua, Thiên Hựu ca ca không quen muội làm như vậy.”
Vân Mộng Sơ khẽ nghiêng đầu, như thể không nghe thấy lời Sở Thiên Hi nói, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Sở Thiên Hựu, khiến Sở Thiên Hựu cũng kìm lòng không đậu, chẳng mấy chốc liền mềm lòng.
Thôi kệ, nàng còn chưa đến ba tuổi, có thể biết cái gì, chỉ cần mình sau này dạy dỗ nàng cho kỹ, gần gũi thân cận với nàng, nàng nhất định sẽ không bị Sở Thiên Hi thu mua.
Huống chi, thời gian Sở Thiên Hi còn ở lại trong phủ, hẳn là cũng không lâu.
Nghĩ đến đây, hắn vươn hai tay đến dưới nách Vân Mộng Sơ, dùng sức một cái, ôm nàng khỏi trường kỉ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Sở Thiên Hựu ôm một tiểu oa nhi, hương sữa nhàn nhạt quanh quẩn trong chóp mũi hắn, khiến lòng hắn bỗng mềm mại.
Sở Thiên Hựu ôm nàng xuống trường kì, nắm tay nàng dắt đến cạnh bàn cờ, gọi Thiền Quyên ôm nàng đặt lên chiếc ghế dựa nhỏ kế bên bàn cờ, lại bảo Thiền Quyên dọn một mâm bánh ngọt đặt trước mặt nàng. Thế này, hắn mới ngồi xuống bắt đầu ván cờ với Sở Thiên Hi.
Loại cờ mà Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Hi chơi đương nhiên là cờ vây.
Đáng thương cho Vân Mộng Sơ, thân là phụ nữ hiện đại biết đủ thứ, gần như là biết chơi mọi loại cờ trừ cờ vây, nay bị món cờ vây duy nhất không biết chơi trở thành mối uy hϊếp ở cổ đại.
Nàng chỉ cần nhìn thấy một đám cờ đen cờ trắng chen chúc với nhau, mấy thứ suy tư lý luận gì đó đều là mây bay.
Nàng ngồi bên cạnh vừa nhàm chán xem, cừa tùy tiện ăn vài khối bánh. Nàng từ nhỏ đã có thói quen thích ăn quà vặt, mãi đến bây giờ vẫn không bỏ được, không biết nàng mỗi ngày cứ ăn như vậy có thành một con nhóc béo ú hay không.