.
.
.
Chỉ chớp mắt liền đến trừ tịch.
Sáng sớm ngày trừ tịch, Từ Thư Uyển dẫn Vân Mộng Sơ đến viện của Vương phi, dặn dò Thiền Quyên trông chừng nàng, liền đi theo Vương phi đi chuẩn bị.
Vân Mộng Sơ thành thành thật thật ngồi trên trường kỉ, lúc nàng đến, Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Hi đã ở đó sẵn.
Đối với chuyện chuẩn bị cho trừ tịch, đương nhiên Sở Thiên Ninh, nàng còn đang trong kì học quản gia, cho nên trong phòng khách chỉ có nàng, Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Hi.
Sở Thiên Hựu cầm quyển sách chăm chú đọc, nàng tò mò nhìn sang, chữ trong sách đều là chữ phồn thể, nàng đọc có chút cố sức, đành dứt khoát buông tha.
Sở Thiên Hi thì từ khi nàng vào, nhẹ nhàng cười đến bên cạnh nàng, “Tiểu Sơ, bánh ngọt lần trước ăn ngon không?”
Nhắc đến bánh ngọg, Sở Thiên Hi lúc đó quả thật có cho người đem đến mấy hộp bánh cho nàng, nàng nếm thử mấy cái, hương vị cũng không tệ, bất quá dù hương vị không tệ cũng chỉ có thể lướt qua, không thể ăn nhiều.
Sau lần đó, Sở Thiên Hi còn cho nha hoàn lại mang đến bánh ngọt đến cho thêm mấy lần nữa, nàng thủy chung có chút lo lắng, có lẽ là do giác quan thứ sáu của nữ nhân quấy phá, đối với Sở Thiên Hi, nàng luôn có cảm giác kháng cự trong lòng.
Nàng nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Hi, chậm rãi nói ra hai chữ: “Ăn—— ngon ——” nàng nói xong, cặp mắt đen như lưu ly nhìn Sở Thiên Hi, bộ dạng cực kì đáng yêu.
Sở Thiên Hi thấy bộ dạng của Vân Mộng Sơ như vậy, trong lòng cũng không khỏi nhuyễn vài phần, tiếp tục hỏi: “Tiểu Sơ có thích chơi trò gì không?”
Nàng chớp chớp mắt, như tỏ vẻ bản thân không hiểu ý của Sở Thiên Hi cho lắm.
Lúc này, nhìn như đang ngồi xem sách, kì thực không đọc được mấy chữ, Sở Thiên Hựu rốt cuộc buông sách, đạm mạc nhìn hai người trước mặt, trong đầu hiện ra cảnh tượng thật lâu trước kia, trong lòng bất giác phẫn nộ lên.
Lúc trước, Triệu Diệc Như là tâm điểm để hắn chuyển động vây quanh, vì dỗ nàng vui vẻ mà vắt hết óc. Hắn khi đó, cơ hồ toàn bộ tâm trí đều đặt lên người Triệu Diệc Như, rất ít đi chú ý Sở Thiên Hi và Triệu Diệc Như cùng nhau làm cái gì.
Hiện tại nhớ lại, mỗi lần hắn có việc rời đi hoặc đang làm việc, Sở Thiên Hi đều sẽ buông hết việc trong tay, đến trước mặt Triệu Diệc Như, mời mọc nàng chơi cái gì đó.
Hắn lúc trước, cực kì tin tưởng Sở Thiên Hi, theo hề nghi ngờ hắn, dù ngẫu nhiên thấy được động tác của hắn, cũng chỉ cho rằng Sở Thiên Hi sợ Triệu Diệc Như tịch mịch, sợ tâm tình nàng không tốt mới đến chơi với nàng.
Hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ Sở Thiên Hi đã sớm có dự mưu, thấy mình đặt trái tim lên người Triệu Diệc Như, mới cố ý thông đồng.
Hắn lúc trước vì sao lại ngốc như vậy, chuyện đơn giản như vậy cũng nhìn không thấu…
Hiện thời, loại chuyện này lại tái diễn trên người Vân Mộng Sơ sao.
Hắn chỉ mới thả vài phần chú ý đến Vân Mộng Sơ, Sở Thiên Hi liền muốn thu Vân Mộng Sơ làm người của mình sao…
Hắn nhắm chặt mắt, một lần cũng liền thôi, hắn há có thể thua lần thứ hai trên tay Sở Thiên Hi.
Hắn đứng dậy đến trước mặt hai người, nhàn nhạt nói với Sở Thiên Hi: “Nhị ca, chúng ta đã lâu không chơi cờ, cùng ta chơi một ván đi.”
Trong mắt Sở Thiên Hi thoáng hiện tia hiểu rõ, đứng thẳng dậy, thật tự nhiên nói: “Được, để ta gọi gã sai vặt đến dọn bàn cờ.” Nói xong liền rời đi.