Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Vương phi và Từ Thư Uyển vừa ngừng nói chuyện, Từ Thư Uyển chợt nghe thấy Vân Mộng Sơ nói hai chữ cám ơn, quay sang dịu dàng cười với nàng.

Sở Thiên Hựu vẫn nắm tay nàng như cũ, ngẩng đầu lên nói với Từ Thư Uyển: “Sườn phi, sư phụ định mùng ba đầu năm dẫn Tiểu Sơ đến gặp Thất Nguyệt sư thái, không biết ngài có đồng ý không?”

Từ Thư Uyển nghe vậy, tuy rằng có chút lo lắng Vân Mộng Sơ, nhưng vẫn lập tức gật đầu, “Lăng Hiên tiên sinh dẫn Tiểu Sơ đi ra ngoài là chuyện đương nhiên, có thể gặp Thất Nguyệt sư thái coi như là phúc phận của Tiểu Sơ, chuyện tốt thế này, thϊếp thân đương nhiên đồng ý.”

Sở Thiên Hựu dừng một lát, nói thêm: “Sườn phi yên tâm, ta sẽ quan tâm đến nàng.”

Từ Thư Uyển cười, gật đầu, “Vậy phiền toái thế tử.”

Lúc này, Sở Thiên Hi khẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt nồng đậm lo lắng nhìn Sở Thiên Hựu và Vân Mộng Sơ, cuối cùng hắn nói với Sở Thiên Hựu: “Tam đệ, Tiểu Sơ còn nhỏ như vậy, hẳn là còn không hiểu lời người lớn nói, làm thế nào gặp Thất Nguyệt đại sư?”

Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói: “Ta mới hơn hai tuổi cũng đã gặp Thất Nguyệt đại sư, nhị ca không cần lo lắng.”

Sở Thiên Hi nghe thế, không lại nói nhiều lời, chỉ cười cười, liền không hỏi gì thêm nữa.

Nhưng đáy lòng hắn lại âm thầm hận.

Danh tiếng của Thất Nguyệt đại sư sở dĩ trải rộng khắp Đại Chu hoàng triều, thứ nhất là vì bà có năng lực thấu hiểu mọi sự, thứ hai là vì bà có y thuật cao siêu.

Nếu hắn động tay động chân gì đó trên người Vân Mộng Sơ trước lúc nàng đến gặp Thất Nguyệt đại sư, khó bảo toàn sẽ không bị Thất Nguyệt đại sư nhìn ra, đến lúc đó liền phiền toái.

Hiện tại không được, kế hoạch chỉ có thể dời đến năm sau.

Vân Mộng Sơ thành thành thật thật sắm vai tiểu hài tử, phảng phất cái gì đều không nghe được, cầm lấy bánh ngọt trên bàn, vui vẻ bỏ vào miệng.

Sở Thiên Hi cười hỏi: “Tiểu Sơ thật thích ăn bánh ngọt sao? Mỗi lần thấy nàng đến chỗ mẫu thân, luôn tìm bánh để ăn.”

Vân Mộng Sơ nghiêng đầu, hồn nhiên vô tội nhìn Sở Thiên Hi, như thể không nghe hiểu gì cả, trong lòng lại âm thầm quan sát Sở Thiên Hi.

Sở Thiên Hi tuy rằng tuổi còn nhỏ, khí chất khiêm tốn, ngày thường nói chuyện làm việc cực kì trầm ổn, nhưng hắn làm người cũng cực kì trầm mặc, trừ phi tất yếu, hắn sẽ không mở miệng.

Hiện tại Sở Thiên Hi thế nhưng mở miệng nói chuyện với nàng, không thể không khiến nàng nghĩ nhiều thêm vài phần.

Từ Thư Uyển nghe Sở Thiên Hi hỏi như vậy, đương nhiên là thay thế Vân Mộng Sơ đáp: “Tiểu Sơ ngày thường đích xác rất thích ăn đồ ăn vặt, thích nhất là ăn bánh ngọt.”

“Vừa khéo, Liễu Nhi trong viện của ta rất am hiểu làm bánh ngọt, sớm biết Tiểu Sơ thích ăn như vậy, ta nhất định bảo Liễu Nhi làm thêm nhiều phần gửi cho Tiểu Sơ.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, âm thầm bĩu môi, Sở Thiên Hi cũng không phải lần đầu thấy nàng ăn bánh ở chỗ Vương phi, trước kia sao không hỏi, hiện tại thế nhưng định…

Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy, nàng vẫn cười cười với Sở Thiên Hi, tiếp tục chuyên tâm ăn bánh.

Sở Thiên Hựu thấy thế, hai mắt híp lại, không biết đang nghĩ cái gì.

Kết quả, chiều hôm đó, Sở Thiên Hựu cho nhân mang đến một đống bánh đến viện của Từ Thư Uyển, nói là trong cung ban thưởng xuống, tặng sườn phi nếm thử.

Từ Thư Uyển nhìn một đống bánh ngọt trước mặt, cười lắc lắc đầu, xem ra, thế tử thật đúng là thích Tiểu Sơ.
« Chương TrướcChương Tiếp »