Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đang nằm trên giường còn chưa ngủ, Vân Mộng Sơ thấy lọ thuốc trên tay Từ Thư Uyển, không khỏi mím môi khẽ cười rộ lên, lọ thuốc chắc là gửi cho mình, cú đánh của tên tiểu tử Sở Thiên Hựu kia phải nói là rất nặng, mà làn da của đứa nhỏ vốn rất yếu ớt, đúng là nên xức một chút thuốc.

Vân Mộng Sơ đưa tay kéo tay Từ Thư Uyển, giơ mu bàn tay đã có chút bầm tím lên trước mắt nàng.

Từ Thư Uyển đầu tiên là sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Thế nào ——” lời còn chưa dứt, nàng liền hiểu dấu vết trên mu bàn tay Vân Mộng Sơ từ đâu mà có, không nén được đau lòng.

“Sao lại biến thành cái dạng này, thế tử đánh cũng thật là nặng.” Từ Thư Uyển nhẹ giọng nói, dè dặt cẩn trọng nhu nhu mu bàn tay cho Vân Mộng Sơ. Từ lúc ôm Vân Mộng Sơ về đến bây giờ, nàng luôn luôn không rảnh rỗi, nên không có cơ hội nhìn xem mu bàn tay của Vân Mộng Sơ thế nào. Nàng vốn cho rằng, thế tử xuống tay cũng chỉ là gõ nhẹ một chút mà thôi, không nghĩ tới lại đánh nghiêm trọng đến thế.

Hiện tại nàng đã minh bạch vì sao thế tử lại gửi thuốc đến, nàng bảo Thiền Quyên tiễn gã sai vặt của thế tử, sau cầm lấy lọ thuốc nhẹ nhàng mở ra, thoa một ít chất lỏng bên trong lên mu bàn tay của Vân Mộng Sơ.

Chất lỏng có mùi thơm thật tự nhiên, đổ lên mu bàn tay còn cảm thấy mát mát, hoàn toàn không đau. Vân Mộng Sơ yên tâm để cho Từ Thư Uyển bôi thuốc, chợt nghe tiểu di nói: “Tiểu Sơ, con không thể ăn tôm, về sau ngàn vạn nhớ không được đυ.ng đến tôm, biết chưa? Về sau ta nhất định sẽ chú ý không để tôm lại xuất hiện trước mặt con, bất quá chính con cũng phải nhớ.” Từ Thư Uyển trầm giọng nói, cũng không quản với cái tuổi này, Vân Mộng Sơ có thể nghe hiểu được hay không, chỉ một mực nhẫn nại dạy nàng.

.

.

.

Từ khi Vân Mộng Sơ xuyên không tới nơi này, nàng chưa từng thấy Vương gia bước một bước vào viện của Từ Thư Uyển.

Dựa theo quan điểm hiện đại, Từ Thư Uyển hiện tại đang ở thời kì đẹp nhất của đời người, nhưng từ đây phải độc thủ không khuê, mỗi ngày trừ bỏ đi thỉnh an Vương phi, cũng cũng chỉ có thể tán gẫu giải buồn với nàng.

Nàng thật đau lòng cho tình cảnh của Từ Thư Uyển, nhưng đây là cổ đại, là một thời đại dùng lễ giáo phong kiến để trói buộc tư tưởng con người, nàng tạm thời không năng lực giúp Từ Thư Uyển làm chuyện gì. Đợi đến khi nàng trưởng thành một ít, nhất định sẽ cố gắng trợ giúp Từ Thư Uyển.

Từ Thư Uyển nuôi dưỡng nàng tốt như vậy, nàng lại há có thể không báo đáp.

Từ Thư Uyển vừa dỗ nàng ngủ, vừa có chút không yên lòng nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Sơ, năm nay có muốn trở về găp cậu của con không?”

Cậu?

Nàng xuyên không đến đây đã hai tháng, hôm nay là lần đầu tiên nghe từ miệng Từ Thư Uyển được chữ cậu.

Nàng thấy bản thân luôn luôn ở bên cạnh Từ Thư Uyển, còn tưởng rằng sau khi mẫu thân nàng qua đời, nàng chỉ còn mỗi một Từ Thư Uyển là người thân, không nghĩ tới Từ Thư Uyển hiện tại lại nói cho nàng, nàng còn có một người cậu.

Nếu nàng có cậu, nàng sao lại được Từ Thư Uyển dưỡng dưới gối, dù sao Từ Thư Uyển đã là một người đã xuất giá, nuôi đứa nhỏ nhà mẹ đẻ ở nhà chồng luôn có chỗ bất tiện.

Trừ phi cậu nàng đối xử không tốt với nàng, hoặc là có khó ngôn chi ẩn nào đó mà không tiện chăm sóc nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »