Sở Thiên Ninh lắc lắc đầu, “Mẫu thân, con không hiểu mục đích của ngài lắm.”
Vương phi trầm mặc một lát, “Sau này con sẽ hiểu, hiện tại, chuyện quan trọng nhất là con phải theo ta học quản gia, học tâm kế mưu lược, sau này gả đến nhà chồng mới có thể sinh tồn.”
Tính tình Thiên Ninh dám yêu dám hận, nếu tương lai đứa nhỏ này lập gia đình, người đó nhất định phải là người được chính Thiên Ninh coi trọng. Như vậy điều nàng có thể làm là dạy đứa nhỏ này cách sinh tồn ở nhà chồng, giữ trái tim của trượng phu trong tay mình.
“Thiên Hi…” Sở Thiên Ninh lúc này lại hỏi.
Vương phi khẽ lắc đầu, những biểu cảm hôm nay của Sở Thiên Hi, nàng đều xem nhất thanh nhị sở, nàng biết Sở Thiên Hi tuyệt đối đã động tâm tư, “Chuyện của Thiên Hi, con phải tránh đả thảo kinh xà, con chỉ được phép đứng nhìn, không được nhúng tay. Chuyện của hắn phải giao cho Thiên Hựu đi xử lý.”
Sở Thiên Hựu dù sao cũng là em ruột của Sở Thiên Ninh, nàng có chút lo lắng hỏi: “Mẫu thân, ngài không sợ Thiên Hựu sẽ xảy ra chuyện gì sao.”
Khóe miệng Vương phi mang theo một tia lãnh ý, “Ngọc không mài sẽ không nên thân. Ta từ lúc năm tuổi đã từng tự tay bắt được cung nữ muốn hại ta. Chuyện ta có thể làm, Thiên Hựu nay đã sắp sáu tuổi vì sao không thể. Huống chi hiện tại còn có ta đứng bên cạnh nhìn, mẫu tự bọn họ không thể ra khỏi lòng bàn tay ta.”
Sở Thiên Ninh khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy cách Vương phi làm có chút không ổn, sao lại đặt Thiên Hựu vào trong nguy hiểm? Nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương phi, cũng không nói gì nữa.
Hi vọng mẫu thân có thể ẩn phía sau màn, nắm toàn cục trong tay, bất quá nàng vẫn nên đi nhắc nhở Thiên Hựu một chút thì hơn.
—
Sau khi về phòng, Sở Thiên Hựu tìm tìm một hồi trong hòm thuốc của mình, lấy ra một cái chai, giao cho gã sai vặt bên cạnh: “Đem này thứ này đến chỗ Từ sườn phi.”
Gã sai vặt cầm lọ thuốc trong tay, có chút nghi hoặc liếc nhìn chủ tử nhà mình, chung quy không có gan đi hỏi, đành thành thành thật thật đi chuyển đồ.
Gã sai vặt đi không được bao lâu, Sở Thiên Ninh dẫn theo nha hoàn tới chỗ Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Ninh vẫy tay bảo nha hoàn đứng gác của cửa, sau đó nói với Sở Thiên Hựu ý đồ của mình.
Sở Thiên Hựu bình tĩnh nhìn Sở Thiên Ninh, nghiêm cẩn nói: “Đại tỷ yên tâm đi.”
Sở Thiên Ninh thấy Sở Thiên Hựu tuổi còn nhỏ thế nhưng không hoảng không loạn, bộ dạng cực kì bình tĩnh, trong lòng yên tâm một ít, nhịn không được lại nghĩ tới việc lúc nãy.
“Thiên Hựu… Đệ, có phải rất quan tâm Tiểu Sơ?”
Sở Thiên Hựu mím môi, liếc nhìn tỷ tỷ nhà mình một cái, khó có dịp lời hơn bình thường, “Nàng là một đứa nhỏ rất đáng yêu, đại tỷ nếu vứt bỏ ý tưởng về huyết thống và địa vị mà nhìn nàng, sẽ phát hiện nàng rất tốt.”
Sở Thiên Ninh nghe xong, tuy rằng trong lòng vẫn không quá tin tưởng, nhưng suy nghĩ vốn có đã bị mẫu thân và Sở Thiên Hựu dao động một ít, nàng khẽ cong môi, thì thào: “Có tốt như vậy sao…”
Từ Thư Uyển trở lại viện của mình, đang lúc dỗ Vân Mộng Sơ ngủ trưa thì Thiền Quyên đem đồ đến, nói là do gã sai vặt của Sở Thiên Hựu mang đến, là thế tử gửi tặng thuốc trị thương.
Từ Thư Uyển cầm lọ thuốc trong tay, không né được nghi hoặc, Sở Thiên Hựu sao tự dưng lại đưa thuốc đến cho nàng, nàng và Sở Thiên Hựu không có giao tình gì nha.