“Chuyện này phải xem ý của sư phụ.”
Vương phi bất đắc dĩ, “Thật đúng là chỉ có thể hỏi được ba câu, quên đi, Thiên Hựu, con đi nghỉ trước đi, buổi chiều con còn có khóa học nữa, đừng quên những lời ta nói tối hôm qua.”
“Vâng, mẫu thân yên tâm, con sẽ không quên.” Sở Thiên Hựu kiên định nói, “Cuối năm bận rộn, mẫu thân cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt mỏi.”
Vương phi khẽ cười, vẻ mặt trở nên ấm áp vài phần, “Khó được con cũng biết quan tâm mẫu thân, yên tâm đi, ta không sao, con về nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi Sở Thiên Hựu rời đi, Vương phi nhàn nhạt hỏi Sở Thiên Ninh, “Con có hiểu những gì ta làm không?”
Sở Thiên Ninh khẽ há miệng, bỗng nhiên hiểu được ý mẫu thân nói là cái gì, “Tôm, là ngài thử Thiên Hựu?”
Vương phi gật đầu, “Chẳng qua là muốn thử một chút xem thái độ của Thiên Hựu đối với Tiểu Sơ thế nào và thái độ của Sở Thiên Hi đối với hắn thế nào.”
Sở Thiên Ninh khẽ cắn môi, “Vậy mẫu thân thử ra được cái gì?”
Vương phi không vội trả lời vấn đề của nàng, ngược lại là hỏi: “Con thấy thế nào?”
Sở Thiên Ninh hơi suy tư một chút, trải qua vài lần dạy dỗ của Vương phi, nàng hiện tại đã học được cách đem sự khinh thường đối với Vân Mộng Sơ đặt sâu trong lòng, nàng có chút do dự nói: “Con cảm thấy, Thiên Hựu quan tâm Tiểu Sơ có chút quá mức.”
Vương phi gật đầu, trong mắt thế nhưng có chút vui mừng, “Con nhìn không sai, đứa nhỏ Thiên Hựu này từ nhỏ đã lãnh tình lãnh tính, hắn tuy rằng không đến sáu tuổi, nhưng tâm trí so với những đứa nhỏ cùng tuổi lại thành thục rất nhiều. Hắn có vẻ khá chú ý đến Vân Mộng Sơ nên ta mới ra tay thử một lần. Nếu là người mà Thiên Hựu không quan tâm, dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không để ý, nhưng nếu là người mà Thiên Hựu quan tâm…”
Hắn sẽ làm giống như hôm nay.
Cho nên ở trong lòng Sở Thiên Hựu, Vân Mộng Sơ đã có một vị trí nho nhỏ. Kỳ thực, Thiên Hựu có thể tìm được một người khiến bản thân nguyện ý quan tâm, thật ra cũng tốt. Trước giờ, nàng luôn lo Thiên Hựu sau này sẽ luôn lạnh băng như vậy, sẽ luôn sống cô tịch như vậy.
Dù hắn có cưới vợ sinh con, dù hắn có con cháu đầy đàn, hắn vẫn cô độc.
Loại cô độc này, không phải là cô đơn chiếc bóng, mà là nội tâm chân chính thê lương.
Tựa như cảm giác hiện tại của nàng.
Tuy rằng có trượng phu tôn kính mình bên cạnh, tuy rằng con trai con gái đều có, nhưng khát vọng lớn nhất của nàng lại vĩnh viễn không thể có.
Nàng không muốn Thiên Hựu giống như nàng, huống chi tin tức mẫu hậu truyền đến không mấy lạc quan, nàng phải nhanh chóng chuẩn bị cho tương lai các con. Đến lúc nàng đi, chỉ sợ Thiên Ninh đã xuất giá, đến khi đó bên cạnh Thiên Hựu, chỉ sợ ngay cả một người biết nói cũng không có. Thật không tưởng tượng nổi Thiên Hựu sau này sẽ tịch mịch cô độc đến mức nào! Cho nên, trước khi nàng đi, nàng phải an bày xong hết thảy. Bất quá, hiện tại Sở Thiên Hựu đã tự mình chọn Vân Mộng Sơ, coi như tiết kiệm tinh lực cho nàng.
Nàng tuy rằng thân là nữ nhi hoàng gia, nhưng lại bởi vì thân phận hoàng nữ này mà chịu nhiều đau khổ. Nàng không muốn để các con nàng cũng giống nàng, bị quyền thế làm cho mệt mỏi, không muốn để các con nàng vì tranh quyền đoạt lợi mà sống đần độn. Điều nàng khát vọng nhất, kỳ thực là hạnh phúc chân chính cho các con mình.