Về phần đứa nhỏ mới vừa khen Thiên Hựu, tuy rằng là ca ca của Thiên Hựu, nhưng hẳn là thứ tử, bằng không cũng sẽ không thể đứng ở sau Vương phi, mà không phải đứng ở cạnh Thiên Hựu.
Nhà giàu phức tạp nha…
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, tò mò xem đám người một nhà này.
Nhưng vào lúc này, vị thế tử kia thình lình quay đầu lại, thấy Vân Mộng Sơ mở to đôi mắt đen sáng ngời, như thể đang tò mò nhìn người trong phòng.
Nàng lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào với thế tử. Nụ cười của trẻ con đó a, luôn luôn khiến người ta cảm động. Người trước mặt nàng chính là thế tử của vương phủ, nàng còn phải sống nhờ trong vương phủ a, tuyệt đối không thể đắc tội thế tử.
Vị thế tử kia hiển nhiên không ngờ nàng lại cười với hắn, ánh mắt vốn định trực tiếp lướt qua nàng lại dừng lại trên người nàng, khó có dịp chăm chú vài giây trên khuôn mặt tươi cười của nàng.
Lúc này Vương phi cúi đầu, vốn định nói mấy câu với Sở Thiên Hựu, nhưng lại thấy được một màn này.
Vương phi lập tức cười nói, “Thiên Hựu, xem ra Tiểu Sơ với con đúng là có duyên phận, Tiểu Sơ khó có dịp cười một lần, hôm nay thế nhưng lại cười với con, con phải hảo hảo trân trọng a.”
Thiên Hựu không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, chính là chăm chú nhìn mặt Vân Mộng Sơ vài giây, rồi dời đi tầm mắt.
Hắn có bao nhiêu lâu đã không nhìn thấy loại tươi cười hồn nhiên không hề phòng bị này…
Thật lâu rồi.
Không thể không nói, loại tươi cười này thật đúng dễ lay động người khác, khó trách cơ hồ không có ai nỡ nhẫn tâm với tiểu hài tử.
Thấy Sở Thiên Hựu không trả lời, Vương phi không chút nào cảm thấy kỳ quái, ngược lại là tiểu nam hài bảy tuổi kia cười nói, “Không nghĩ tới tam đệ thế nhưng cũng có duyên với tiểu hài tử như vậy, Tiểu Sơ chưa có cười với ta lần nào đâu.” Hắn vừa nói, vừa thoáng tới gần bên giường, như thể mang theo chút chờ đợi nhìn Tiểu Sơ, hi vọng Tiểu Sơ cũng cười với hắn một cái.
Vân Mộng Sơ trầm ngâm trong lòng một lát, vươn bàn tay nhỏ bé yếu ớt hắt xì một cái, bộ dạng có chút khốn đốn, lười biếng, rất chọc người trìu mến.
Thiên Hựu thấy thế, ánh mắt hiện lên một chút sáng rọi.
Vương phi vỗ vỗ tay mỹ nữ ôn nhu, “Tiểu Sơ xem ra đã mệt mỏi, nếu nàng không có việc gì, chúng ta cũng không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, ta ngày mai lại đến thăm nàng.”
“Làm phiền Vương phi, Vương phi bận rộn, Tiểu Sơ nơi này có ta chăm sóc là tốt rồi.” Mỹ nữ ôn nhu khẽ hành lễ, định tiễn đoàn người Vương phi đi ra ngoài.
Bất quá Vương phi lại ngăn nàng lại, bảo nàng ở lại chăm sóc Tiểu Sơ. Về phần vị thế tử kia, có hơi quay đầu nhìn Tiểu Sơ nằm trên giường, ánh mắt như thể cảm thấy chung quanh thật khó hiểu, xong mới quay đầu đi theo Vương phi.