Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Cô Vợ Dễ Thương

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười ngọt ngào với Sở Thiên Hựu, coi như là thay lời cảm ơn.

Vương phi khẽ nhíu mày, “Thiên Hựu, sao con lại đánh Tiểu Sơ?”

Vẻ mặt Sở Thiên Hựu khó có dịp hiện ra vẻ nao nao, nghe Vương phi hỏi, tinh thần phục hồi lại, “Mẫu thân, là Tiểu Sơ muốn ăn tôm.” Hắn tuy rằng trả lời câu hỏi của Vương phi, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Vân Mộng Sơ.

Đây là đứa nhỏ thế nào a, bị hắn hung hăng đánh một cái, chẳng những không khóc, ngược lại còn cười với hắn.

Chỉ là giọt nước mắt trên khóe mắt lại bán đứng nàng, nàng kỳ thực hẳn là muốn khóc…

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, không khỏi càng thêm thương tiếc nàng vài phần. Hắn lúc đó chính là định hung hăng cản nàng một chút, lại không nắm chắc lực đạo, cú đánh vào mu bàn tay nàng phỏng chừng rất đau, hắn có chút hối hận, lực xoa trên tay nàng cũng nhẹ đi vài phần. Con gái a, tuy rằng phải quản giáo nhường nàng biết đúng sai, nhưng không cần phải nghiêm khắc như khi đối với con trai.

Con trai là để đánh, con gái là để sủng.

Vương phi như thể bừng tỉnh đại ngộ, “Là ta sơ sót, ta chỉ nghĩ đến Thiên Hựu thích ăn tôm, nên dặn phòng bếp dọn một phần tôm trước mặt hắn, nhưng ta lại quên mất chuyện Tiểu Sơ không thể ăn tôm, Tiểu Sơ tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu được bản thân không thể ăn cái gì. Thật có lỗi, là ta sơ sót, Ninh Thúy, nhanh dọn phần tôm này đi. “

“Vương phi.” Từ Thư Uyển vội cản lại, “Là thϊếp thân không xem trọng Tiểu Sơ mới nhường nàng động tới tôm. Tôm là món thế tử thích ăn, há có thể dọn đi, thϊếp thân sau này sẽ xem trọng nàng,Vương phi cứ việc yên tâm.”

Từ Thư Uyển vừa dứt lời, Sở Thiên Hựu liền nói: “Dọn đi.”

Ninh Thúy nhìn nhìn Vương phi, thấy Vương phi xua tay mới không chút do dự dọn đi tô tôm thơm lừng.

Vương phi cười cười, nói với Từ Thư Uyển: “Được rồi, không sao đâu, ta về sau sẽ chú ý đến chuyện ăn tôm, tận lực không để Tiểu Sơ đυ.ng tới tôm, ngươi cũng phải dạy nàng không thể đυ.ng vào tôm.”

“Vâng , thϊếp thân nhất định sẽ dạy.”

Lúc này, Sở Thiên Hi vốn luôn không nói một lời bỗng nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Sơ, lộ ra nụ cười có chút kỳ dị.

Cơ hội, tựa hồ đã đến.

Vân Mộng Sơ chợt thấy lạnh toát sống lưng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Sở Thiên Hi, vừa đúng lúc thấy hắn đang rủ đầu xuống, trên mặt của hắn, rõ ràng đang cười rất quỷ dị.

Nàng dám khẳng định, Sở Thiên Hi đang có cái ý đồ quỷ quái gì đó, hơn nữa cái mưu ma chước quỷ kia rất có khả năng là liên quan đến nàng.

Sở Thiên Hi, thứ trưởng tử của vương phủ, tuyệt đối không cam nguyện trở thành thủ hạ của đệ đệ. Sở Thiên Hi, còn nhỏ như vậy, sẽ vươn độc thủ sao…

Đứa nhỏ cổ đại thật đúng là đáng sợ nha.

Sau khi ăn cơm xong, Từ Thư Uyển dẫn Vân Mộng Sơ về viện của mình, Sở Thiên Hi đến viện của Chương di nương, còn Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Ninh thì ở lại phòng của Vương phi.

Vương phi đạm cười nhìn Sở Thiên Hựu, “Thiên Hựu, con rất quan tâm Tiểu Sơ?”

“Nàng là sư muội của con.” Sở Thiên Hựu đạm mạc trả lời.

Vương phi cười cười, đầy thâm ý, “Thiên Hựu, mẫu thân kỳ thực cũng hi vọng con có thể đối tốt với Tiểu Sơ. Con khó có dịp có được một sư muội hợp ý, chờ nàng lại lớn hơn một chút, các con hẳn là có thể đi học cùng với nhau.”
« Chương TrướcChương Tiếp »