Vương phi thấy nàng vào, quay sang cười với Từ Thư Uyển, “Tiểu Sơ đến rồi, ngươi mang nàng lại đây đi, nhân dịp hôm nay hai đứa nhỏ trở về, chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa cơm. Ta đã phái người đi mời Thiên Hi, chút nữa sẽ đến.”
Từ Thư Uyển gật gật đầu, đến bên cạnh Vân Mộng Sơ, từ tay Thiền Quyên đón lấy nàng, đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sở Thiên Hựu.
Khi Vân Mộng Sơ vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Sở Thiên Hựu liền quay sang nhìn nàng, ánh mắt khẽ nheo lại.
Nàng còn nhỏ như vậy, sao Từ Thư Uyển lại yên tâm cho nàng ngồi một mình trên ghế?
Sở Thiên Hựu nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng khó được có chút lo lắng. Nàng ngồi một mình trên ghế, vạn nhất nàng nghịch ngợm, từ trên ghế ngã xuống thì làm sao bây giờ.
Tuy rằng hắn cơ bản chưa từng thấy nàng nghịch ngợm qua, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không nghịch ngợm…
Tiểu hài tử, nào có đứa nào không làm ầm ĩ.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, không khỏi lưu ý nàng thêm vài phần.
Vân Mộng Sơ ngồi yên trên ghế, vừa thưởng thức chiếc vòng tay của mình, vừa âm thầm quan sát động tĩnh xung quanh.
Một lát sau, nàng hơi hơi cúi đầu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bỗng chốc ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Sở Thiên Hựu, bốn mắt nhìn nhau, nàng toét miệng khoe ra một nụ cười ngọt ngào.
Sở Thiên Hựu trong lòng hơi kinh hãi, nhưng khi thấy nàng cười, tâm tình thế nhưng tốt lắm một chút. Khuôn mặt nguyên bản lạnh như băng chợt thêm vài phần nhu hòa, tuy rằng không cười, nhưng so với biểu cảm lúc trước, quả thật khiến người ta cảm thấy thư thái rất nhiều.
Vân Mộng Sơ ngồi cạnh Sở Thiên Hựu, còn Sở Thiên Ninh thì ngồi cạnh Vương phi, lắng nghe Vương phi xử lý các công việc trong phủ, đây là cách Vương phi dạy nàng từng bước học tập cách quản sự.
Một lát sau, một gã sai vặt đưa Sở Thiên Hi vào.
Sở Thiên Hi cung kính khom lưng chào Vương phi, “Tham kiến mẫu thân.”
Vương phi nhẹ nhàng cười, hỏi han chuyện học tập hôm tay của hắn, rồi xếp cho hắn ngồi cạnh Sở Thiên Hựu và Vân Mộng Sơ.
Bọn nhỏ đều đến đông đủ, Vương phi tạm thời thu xếp công việc, cho người dọn cơm lên.
Người ở chỗ Vương phi làm việc phải nói là hiệu suất rất cao, Vương phi chỉ ra lệnh trong chốc lát, trên bàn liền bày đầy thức ăn ngon miệng.
Hôm nay hẳn là vì Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu mới từ trong hoàng cung trở về, đồ ăn trên bàn thập phần phong phú, không chỉ có những món rau dưa hiếm có trong mùa đông khiến người ta nhìn liền thèm, thậm chí còn có hải sản ——
Có cả món tôm hùm khoái khẩu của nàng nữa nha!
Nàng còn nhớ, lần đầu tiên ăn tôm hùm là do hắn dẫn nàng đi. Thưởng thức qua một lần, nàng liền yêu ngay hương vị tôm hùm. Từ đó về sau, thẳng đến khi hắn qua đời, tuần nào nàng cũng quấn quít lấy hắn, vòi vĩnh hắn dắt nàng đi ăn tôm hùm. Sau này khi hắn qua đời, biến thành nàng cô đơn chiếc bóng tự mình đi…
(*Nhận vật “hắn” trong đoạn trên là người yêu cũ trước đây của Vân Mộng Sơ, có thể gọi là tình yêu lớn của cuộc đời Vân Mộng Sơ, nhân vật này rất đặt biệt, còn vì sao thì sao này mọi người sẽ hiểu.)
Nước sốt thơm nồng, thịt tôm đỏ au. Nàng vừa liếc mắt một cái liền nhớ đến hương vị mê người kia. Không biết là Vương phi cố ý hay vô tình an bày, nàng vừa vặn ngồi kế Sở Thiên Hựu, mà món tôm hùm chủ đạo kia lại đặt ngay trước mặt Sở Thiên Hựu, cách nàng phi thường chi gần. Cho dù nàng tay ngắn chân ngắn, cũng chỉ cần cầm cái muỗng, nhẹ nhàng duỗi cánh tay ra liền có thể chạm đến. Dụ hoặc vĩ đại khiến nàng âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, kìm lòng không đậu nổi lên ý niệm muốn ăn.