“Mẫu thân…” Sở Thiên Ninh không phục, nói, “Ngài là trưởng công chúa cao quý, vì sao phải sợ một sườn phi?”
Trưởng công chúa…
Sắc mặt Vương phi dần khổ xuống, “Ninh nhi, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không rõ. Lời mẫu thân nói, con nghe cũng tốt, không nghe cũng thế, giao hảo với Vân Mộng Sơ không có chỗ hỏng, liền tính chỉ có sơ giao cũng tốt hơn trở mặt với nàng rất nhiều. Ta đã nói tới mức này rồi. Con đi về trước đi.” Nàng nói xong vẫy vẫy tay, ý bảo Tề ma ma đưa Sở Thiên Ninh ra ngoài.
Sở Thiên Ninh khẽ sửng sốt, “Mẫu thân, nữ nhi có phải đã nói sai cái gì?”
Nhưng Vương phi không quan tâm đến nàng, ngược lại đem ánh mắt đặt lên người Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Hựu lẳng lặng đứng trước mặt Vương phi, đợi đến khi Sở Thiên Ninh ra ngoài, hắn nghe Vương phi hỏi hắn, “Thiên Hựu, con nghĩ thế nào về Thiên Hi?”
Sở Thiên Hựu nhàn nhạt hồi đáp: “Hắn là thứ trưởng tử.”
Ý tứ chính là, Sở Thiên Hi ở trong lòng hắn, chính là thứ trưởng tử, đến địa vị của một huynh trưởng cũng không phải.
Vương phi gật gật đầu, “Tốt lắm, Sở Thiên Hi tuổi còn nhỏ đã ẩn nhẫn như thế, thành phủ rất thâm hậu, tương lai ắt sẽ làm chuyện bất lợi với con. Ta giao hắn cho ngươi đối phó, nếu ngươi ngay cả thứ huynh của mình cũng không đối phó được, thì đừng nói chịu đựng được mưa gió sau khi kế thừa vương vị. Thiên Hựu, con đừng để mẫu thân thất vọng a.”
Sở Thiên Hựu kiên định gật đầu, “Mẫu thân yên tâm.”
Phương thức giáo dục Sở Thiên Hựu của Vương phi rõ ràng khác hẳn những bậc cha mẹ khác. Nàng cho tới bây giờ không nghĩ đứa nhỏ của mình cần che chở, nàng luôn để con mình vào sóng gió để tự tôi luyện. Này cũng là do Vương phi từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng cung. Vương phi rất ít sủng con của mình, tới bây giờ đều đặt ra những yêu cầu nghiêm cẩn đối với bọn họ, dạy bọn họ đạo lý xử thế làm người, dạy bọn họ phải ứng đối khó khăn như thế nào, thường thường cũng sẽ cho bọn họ một ít khảo nghiệm. Mà Sở Thiên Hi, chính là khảo nghiệm mà Vương phi dành cho Sở Thiên Hựu.
Chuyện Vương phi nhìn Chương di nương và Sở Thiên Hi không vừa mắt, Sở Thiên Hựu đều nhất thanh nhị sở, hơn nữa hai người này gần đây tựa hồ càng lúc càng không thành thật, Vương phi tưởng động đến bọn họ cũng thật bình thường.
Chỉ tiếc Vương phi thân là đương gia chủ mẫu, nhưng mặt trên còn có lão Vương phi, mà lão Vương phi rất trọng con nối dòng, phỏng chừng sẽ không dễ dàng tha thứ Vương phi ra tay với mẹ con Chương di nương. Vương phi tuy rằng là trưởng công chúa, nhưng nàng dù sao đã lập gia đình, xem như đã là người của Sở vương phủ, bà bà là phải tôn kính, cho nên nàng không tiện ra tay, liền giao cho bản thân, thuận tiện cho bản thân một cái khảo nghiệm.
Kiếp trước, Vương phi hẳn là cũng muốn hắn đối phó Sở Thiên Hi, chỉ tiếc hắn khi đó luôn bị Sở Thiên Hi mê hoặc, chẳng những không ra tay với hắn, còn liên tiếp ở trước mặt Vương phi cầu tình thay hắn và Chương di nương, biến thành cuối cùng Vương phi thất vọng hắn vô cùng.
Kiếp trước, là hắn cô phụ một phen khổ tâm của mẫu thân mình, nhưng kiếp này, hắn sẽ không.
Sở Thiên Hi, món nợ kiếp trước, kiếp này nhất định sẽ tính.
Sau khi Tề ma ma đưa Sở Thiên Hựu rời khỏi, lại trở về phòng mát xa bả vai cho Vương phi. Sắc mặt Vương phi lúc này không còn vẻ ung dung thanh lịch như khi trước mặt người ngoài, mà đầy mỏi mệt, suy sụp.