Lúc này Triệu Diệc Như cùng mẫu thân tranh luận đã lấy được thắng lợi, bên cạnh Sở Thiên Hi dời ra một chỗ trống cho nàng ngồi.
Triệu phu nhân thấy thế, lắc đầu thở dài, cũng không nói gì nữa.
Lúc này, ngồi ở thượng vị, Vương phi thấy cảnh vừa rồi nhưng không nói một lời, quay sang nhìn lão Vương phi – người đang làm ra vẻ bản thân không tồn tại, cười nói: “Mẫu thân, chúng ta bắt đầu dùng cơm đi.”
Lão Vương phi gật gật đầu, dẫn đầu cầm đũa lên.
Mọi người thấy lão Vương phi ăn, cũng đều cầm đũa lên. Có lẽ là bởi vì có lão Vương phi ở đây, bọn họ nói chuyện phiếm rất ít, chỉ có Triệu Diệc Như ngẫu nhiên hỏi Sở Thiên Hi mấy vấn đề, trên cơ bản không có thanh âm gì.
Trái lại, ở bàn của Sở Thân Vương.
Sở Thân Vương và Triệu phó tướng ngẫu nhiên cụng ly uống rượu, Lăng Hiên tiên sinh yên tĩnh ăn đồ ăn.
Hồi lâu sau, Sở Thân Vương mới nhàn nhạt hỏi Lăng Hiên, “Thánh thượng gần đây tựa hồ luôn lấy bài tử của Hiền phi.”
Lăng Hiên thở dài một hơi, “Hiền phi luôn được sủng ái, từ khi còn là tần đã được sủng, hiện thời bên cạnh có Tứ hoàng tử, tựa hồ càng thêm được sủng ái.”
Triệu phó tướng đặt chén rượu xuống, “Vương gia, bất quá chỉ là một phi tử được sủng ái mà thôi, ngài cần gì vì nàng ta mà phải điệu thấp như thế, đến thọ yến cũng không làm?”
Sở Thân Vương thản nhiên cười cười, “Hàng năm đều làm thọ yến, năm nay còn không cho ta thừa dịp danh vọng của Hiền phi mà nghỉ một chút sao? Mấy ngày trước, thánh thượng vì sủng Hiền phi, đem chức quan của phụ thân nâng lên mấy cấp. Với loại tình huống bây giờ, ta tốt nhất vẫn là điệu thấp làm việc.”
Lăng Hiên gật gật đầu, “Cẩn thận chạy thuyền vạn năm, Vương gia làm không sai.”
Triệu Hãn kỳ thực là nhất giới vũ phu, hành quân đánh giặc còn được, nhưng luận khởi đến chuyện trong triều đình, hắn thực không được, sau khi nghe Lăng Hiên nói như vậy, nói: “Ta nghe theo Vương gia, tuy rằng cảm thấy như vậy có chút nghẹn khuất, nhưng Triệu Hãn ta co được dãn được.”
Lăng Hiên nghe xong cười thầm, lời này cũng nói ra được, xem ra Triệu Hãn uống rượu đã sắp đủ rồi.
Triệu Hãn, người này tuy rằng tính cách hào sảng, nhưng hơi cẩu thả, bất quá hắn đối với Vương gia luôn trung thành và tận tâm, lại có Vương gia bên cạnh nhắc nhở, nên tính ra cũng không có gì kém.
Tứ hoàng tử sinh ra, Hiền phi càng được sủng ái…
Kết cục của Đại Chu hoàng triều, nhất định sẽ càng thêm phức tạp.
Sau khi thọ yến chấm dứt, ai nấy đều tự trở về viện của mình.
Nhưng Sở Thiên Hi lại một mình đến một viện khác.
Tòa viện này nằm ở một góc hẻo lánh phía Tây vương phủ, tuy rằng u tĩnh, nhưng cũng hoang vắng rất nhiều.
Nơi này chính là nơi ở của Chương di nương.
Ở đây, ngoại trừ Chương di nương, chỉ có hai tiểu nha hoàn hầu hạ nàng, không còn ai khác.
Tuy rằng địa vị của nàng không thể so với Vương phi, nhưng ngay cả so với sườn phi Từ Thư Uyển, nơi ở Chương di nương cũng không đáng để so sánh.
Nơi này, chính là nơi ở của mẹ ruột Sở Thiên Hi.
Mẫu thân hắn vì Vương gia phí sức sinh ra đứa con trai đầu tiên, nhưng không hưởng thụ được vinh quang nên có, ngược lại phải ở nơi này cô độc sống qua ngày.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, ngày thường vốn không có ai đến chỗ của Chương di nương, bọn nha hoàn đã sớm khóa cửa, nên tiếng gõ cửa khe khẽ lúc này của Sở Thiên Hi phá lệ rõ ràng giữa trời đêm yên tĩnh.