Chương 29

Lão Vương phi được một vị ma ma tóc có chút hoa râm đỡ đi ra. Lão Vương phi vẻ mặt đạm mạc, trong tay cầm một chuỗi phật châu, bộ dáng không hỏi thế tục, một lòng lễ Phật.

Vân Mộng Sơ thấy vậy, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc.

Tuy rằng là gia yến, nhưng Vương gia hẳn là phải có huynh đệ tỷ muội gì đó chứ, sao không thấy ai xuất hiện?

Được rồi, dù lão Vương phi chỉ có mỗi một đứa con là Vương gia, chẳng lẽ Vương gia ngay cả thứ xuất huynh muội cũng không có sao?

Chuyện này hiển nhiên không bình thường, xem ra bên trong vương phủ từng phát sinh không ít chuyện gì đó.

Sau khi lão Vương phi xuất hiện, không khí rõ ràng trở nên khẩn trương, ngay cả Sở Thân Vương và Triệu phó tướng cũng ngồi nghiêm chỉnh lên, Sở Thiên Hi càng là thở mạnh cũng không dám, luôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng ngậm tăm.

Nam nữ bảy tuổi không đồng thực, tuy Sở Thiên Hi đã bảy tuổi, vốn nên ngồi cùng bàn với phụ thân mình, nhưng hắn là một thứ tử, nếu Vương phi không nói, hắn chỉ chỉ có thể ngồi cùng bàn với nữ quyến như trước, bởi vì hắn không có trưởng bối khác đến quan tâm loại chuyện này thay hắn.

Triệu Diệc Tuấn nhỏ hơn Sở Thiên Hi mấy tháng, còn chưa tới bảy tuổi, cho nên danh chính ngôn thuận ngồi bên cạnh Triệu phu nhân.

Trải qua một hồi đố chữ vừa rồi, Triệu Diệc Như thế nhưng rõ ràng có ý thân cận với Sở Thiên Hi. Có lẽ bởi vì từ nhỏ lớn lên ở biên quan, hơn nữa mẫu thân thập phần yêu chiều, nên so với những tiểu cô nương lớn lên ở kinh thành, tính tình Triệu Diệc Như thẳng thắn không ít. Nàng nói thẳng với mẫu thân mình: “Mẫu thân, ta muốn ngồi cạnh Sở ca ca.”

Triệu phu nhân nghe xong cười gật đầu, “Được.” Nữ nhi nhà mình thích thân cận với thế tử, bà cũng cực kì hài lòng.

Nhưng đang lúc bà nói với Vương phi cho phép nữ nhi nhà mình ngồi cạnh Sở thế tử, lại phát giác nữ nhi nhà mình kéo áo mình nói, “Mẫu thân, con là muốn ngồi cạnh Sở đại ca ca.”

Triệu phu nhân nhất thời có chút sửng sốt, nghi hoặc nhìn nàng, “Tiểu Như, sao lại thích Sở đại ca ca?” Sở gia thứ trưởng tử này tuy rằng là trưởng tử, nhưng mẹ ruột chỉ là một di nương cơ hồ không có danh phận, Vương gia không thích, Vương phi không vui, thật sự không có đường ra, nữ nhi nhà mình gần gũi với hắn không hẳn là chuyện tốt.

Sở Thiên Hi nghe vậy, trên mặt vẫn duy trì bình thản khiêm tốn mỉm cười, phảng phất hắn cái gì cũng không có nghe, nhưng bàn tay phía dưới lại nắm thành quyền.

Một ngày nào đó, hắn sẽ thoát khỏi cái bóng thứ tử này.

Hắn nghĩ, ánh mắt dừng lên trên người Vân Mộng Sơ, không cam lòng càng lúc càng sâu. Dựa vào cái gì, Vân Mộng Sơ rõ ràng xuất thân kém hơn hắn rất nhiều, thậm chí lai lịch không rõ, thế nhưng có thể được Lăng Hiên tiên sinh thưởng thức, thu làm đệ tử. Hắn thân là trưởng tử của Sở Thân Vương, nhưng vương phủ ngoại trừ mời thầy đến dạy hắn, cái gì cũng không có.

Hắn tuy rằng biết chữ đọc sách đều dị thường có thiên phú, hơn nữa hắn khắc khổ dốc sức, ngay cả thầy dạy đều thường thường khen hắn. Nhưng đối diện với vị thế tử đệ đệ như thần đồng kia, hắn lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Thế tử, đệ đệ…

Hắn sớm muộn gì cũng phải tặng đệ đệ của mình một phần đại lễ.

Sở Thiên Hi tự nhận là cảm xúc che giấu tốt lắm, nhưng là hết thảy đều không giấu diếm được tai mắt của Sở Thiên Hựu.